Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 100: Vô Đề

Chờ người bạn này chữa lành trở về trường học, Trần Hiểu Hiểu thành công truyền bá ‘hành vi ác liệt’ của cô ấy cho cả lớp, tất cả bạn học thực hành bạo lực lạnh với cô ấy. Bọn họ bỏ qua cô ấy, cười nhạo, khinh thường, thậm chí ức hiếp cô ấy. Dù có người khác không tin những lời này, cũng đều là việc chẳng liên quan đến mình mà đứng xem.


Đối phương rất nhanh chuyển trường, không còn tin tức nữa, Trần Hiểu Hiểu dần quên người bạn cũ này.


Bạn thân của Trần Hiểu Hiểu bị phá hủy giấc mơ múa, lại bởi vì bạo lực lạnh của bạn cùng lớp mà tổn thương tâm lý, sau khi chuyển trường cô ấy như thay đổi thành con người khác, không tiếp tục nhảy, thành tích học cũng xuống dốc không phanh, cuối cùng chỉ đậu vào đại học hạng ba. Cô ấy trở nên trầm mặc, trong lòng oán hận Trần Hiểu Hiểu tăng dần theo từng ngày.


Những oán hận đó tụ tập bên cạnh Trần Hiểu Hiểu, kết hợp với lệ khí sinh ra vì cô ta ghen tỵ người khác.


E rằng Trần Hiểu Hiểu nằm mơ đều không ngờ nguồn gốc Ghẻ Mặt Quỷ trên thân thể có phần cống hiến lớn nhất của người bạn thân mà cô ta đã quên.


Hiệu trưởng Mễ vội chạy tới đương nhiên là càng dễ nghe ngóng tin tức cụ thể hơn nhóm Cố Khanh.


Hiệu trưởng Mễ tùy tiện tìm một giáo viên quen biết ‘ép’ hỏi rõ đầu đuôi sự tình, ông vừa lòng chắp tay sau lưng, bước đi thong thả hướng văn phòng của hiệu trưởng Phó, định trò chuyện một buổi với người bạn già này.


Ông già đó rốt cuộc cũng có hôm nay!


"Lão Phó, tôi đến thăm anh này!”


Từ xa đã nghe giọng của hiệu trưởng Mễ, hiệu trưởng Phó ôm đầu.


Khác với hiệu trưởng Mễ trắng trẻo mập mạp, hiệu trưởng Phó là hình mẫu phần tử trí thức, mặc đồ tây thắt caravat, tóc rậm rạp, đeo mắt kính, tràn ngập nho nhã và phong độ trí thức, nhìn liền biết thời trẻ nhất định là anh đẹp trai.


Trần Hiểu Hiểu mới rồi cầm dao hành hung đã bị cảnh sát nghe tin báo chạy tới hiện trường dẫn đi, lúc đi cô ta còn rống to:


“Đều do Nam Nguyên, là nó hại tôi!”


Cha mẹ của Trần Hiểu Hiểu vốn quỳ trước cổng trường, biết được con gái đã bị mang đến cục cảnh sát, lại nhanh chóng chạy đi cục cảnh sát.


Đây là tình huống giết người chưa thành, phỏng chừng Trần Hiểu Hiểu sẽ bị xử phạt, còn tùy vào Nam Nguyên có tố cáo cô ta hay không. Ý kiến của trường học đối với Trần Hiểu Hiểu là phải đuổi học.


Hiệu trưởng Phó bị chuyện này làm ồn ào nhức đầu đã lâu, khó khăn mới yên ổn lại, không ngờ lúc trước mình đi cười nhạo hiệu trưởng Mễ bây giờ báo ứng đến nhanh như sao xẹt.


Hiệu trưởng Mễ cười tủm tỉm giống như Phật Di Lặc xuất hiện ở cửa: “Lão Phó, tôi nghe chuyện của anh rồi, liền vội vàng đến thăm anh. Sao, thấy tôi tình nghĩa không?”


“Tình nghĩa gì, biết tôi gặp xui nên tới cười nhạo chứ gì?”


Hiệu trưởng Phó tự giễu nói:


“Ài, tôi cũng không ngờ mới khoảng thời gian trước nói chuyện với anh, học sinh bên tôi cũng không yên phận, anh nói xem học sinh bây giờ sao ghê gớm vậy chứ? Dám cầm dao tổn thương người khác!”


Thấy hiệu trưởng Phó thật sự sầu khổ, tuy thường ngày hai người hay đốp chát với nhau, hiệu trưởng Mễ thu lại biểu cảm cười nhạo, an ủi:


"Hiện tại học sinh đều có chủ ý, tố chất tâm lý kém, gặp chút chuyện liền muốn trả thù xã hội, khác với thời chúng ta.”


“Đúng rồi, được lên đại học tốt biết mấy, chỉ vì một phút bốc đồng mà phá hủy hết.” Hiệu trưởng Phó giải thích sơ sự kiện cầm dao tổn thương người: “Bạn học nữ tên Trần Hiểu Hiểu bởi vì mắc bệnh lạ cứ nói là bị bạn nữ xinh đẹp khác cùng phòng ngủ hại, còn nói nếu đối phương chết thì bệnh của em ấy sẽ hết, không hiểu lấy đâu ra ý tưởng trên trời như vậy nữa.”


Hiệu trưởng Mễ không còn cười, ngược lại cau mày:


“Nghe như bị đả kích quá lớn, cho nên tinh thần xảy ra vấn đề?”


Cũng có khả năng này, thời nay có trường học nào mà không ra vài học sinh bởi vì áp lực quá lớn phát điên.


Hiệu trưởng Phó thấy hiệu trưởng Mễ không cười nhạo mình, ngược lại an ủi mấy câu thì tự phản tỉnh hành vi lúc trước của mình hơi quá đáng, ông vỗ vai hiệu trưởng Mễ.


Bình Luận (0)
Comment