Trong ba người thì rõ ràng lấy người đẹp bốc lửa dẫn đầu, cô ấy đến trước mặt Cố Khanh và Nam Nguyên, nheo mắt liếc qua Cố Khanh rồi nhìn thẳng Nam Nguyên:
“Nam Nguyên, cha là Nam Minh, mẹ là Thẩm Uyển, sau khi phá sản trong nhà kinh doanh một quán cơm nhỏ, hiện tại hoài nghi Trịnh Diên Khánh lợi dụng thủ đoạn huyền học tổn thương cô và người nhà của cô, đúng không?”
Trịnh Diên Khánh là tên chú Trịnh của Nam Nguyên.
Nam Nguyên nhìn xâu chuỗi đeo tay và túi xách trên bàn, cắn môi nói: "Đúng vậy."
Người đẹp bốc lửa đi tới trước bàn, tặc lưỡi, dường như rất gai mắt thứ trên bàn.
"A di đà phật." Phương trượng Từ Vân nói: “Xâu chuỗi gỗ đàn vốn là tôi làm pháp khí hộ thân, bây giờ bị khắc chú cắn vận lên đó, đã thành tà khí."
Người đẹp bốc lửa gật đầu, hờ hững chỉ vào túi xách màu đỏ, nói với chàng trai mặt búp bê:
"Nhìn xem là cái gì."
Chàng trai mặt búp bê bĩu môi, nói: "Lại là tôi làm khổ sai.”
Chàng trai lục lọi túi xách một lần, không phát hiện đồ vật, lại cạo chút vụn vỏ túi bỏ vào nước, thêm thứ gì đặc biệt vào, hít ngửi, chỉ còn thiếu bước nhấm nháp.
Cuối cùng dường như tra ra cái gì, chàng trai mặt búp bê sắc mặt cực kỳ khó xem, sắc mặt xanh đen nói với người đẹp bốc lửa:
"Là thi du."
“Hừm hừm.” Người đẹp bốc lửa gõ ngón tay lên bàn, nói: “Thủ đoạn khá lắm.”
Không biết người đẹp bốc lửa lấy đồng hồ từ đâu ra, chỉ hướng chàng trai mặt búp bê:
"Tiếp tục."
Nam Nguyên nhận ra được, đó là đồng hồ mà cha cô đeo, sao bọn họ lấy đi được?
Nam Nguyên đang định tiến lên hỏi rốt cuộc bọn họ làm cái gì thì bị Cố Khanh cản lại, nói nhỏ vào tai cô ấy:
“Cậu yên tâm, mấy người này là người của tổ chức chính phủ, cha mẹ của cậu chắc chắn không sao.”
Nam Nguyên bắt lấy Cố Khanh, tay của cô ấy hơi run, giọng cũng run:
“Cố Khanh, thi du có phải là thứ mà tôi nghĩ đến không?”
Cố Khanh gian nan gật đầu, từ khi bọn họ nói đó là thi du thì trong đầu cô tự động hiện ra cách sử dụng về thi du:
“Chắc cái này là một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau, hai người đang yêu thắm thiết thì bên nữ bỗng mất mạng, sau đó bên nam dùng xác chết của bên nữ làm thành thi du. Nghe nói ai lâu dài tiếp xúc với loại thi du này sẽ giống như người sở hữu thi du, yêu phải người đàn ông mà xác nữ đó yêu.”
Nam Nguyên nghe hiểu, cô ấy là một người thông minh.
Nếu chú Trịnh đưa túi xách bôi thi du cho mẹ của cô ấy thì chỉ có một khả năng.
Ông ta có ý đồ với mẹ của cô ấy!
Nam Nguyên cảm thấy rất buồn nôn, vô cùng buồn nôn.
Nam Nguyên không kiềm được nôn mửa, trên thế giới sao có thể có người như vậy?!
Nghĩ đến trước kia cô ấy tôn kính ông ta, cha mẹ xem ông ta là anh em tốt nhất, mẹ cảm kích ông ta giúp đỡ, nay xem ra tất cả điều này có lẽ đều là ông ta gây ra.
Người đẹp bốc lửa nghe thấy Cố Khanh nhỏ giọng giải thích, cười khẽ một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Khi cô ấy liếc qua khuôn mặt của Cố Khanh thì tạm dừng một chút, dường như cảm thấy hơi quen mắt. Nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra, đành tạm gác lại.
Kết quả kiểm tra đồng hồ rất nhanh cũng đi ra, bề mặt nhìn không ra vấn đề gì, nhưng gỡ ra phát hiện bên trong có linh kiện khắc chú cắn vận.
Nếu đã xác nhận thì tiếp theo là bắt người.
Người đẹp bốc lửa mang theo Cố Khanh, Nam Nguyên và hai cấp dưới nhanh như gió xuống núi.
Nam Minh và Thẩm Uyển vẫn đang buôn bán bình thường. Nam Minh lo nấu ăn, Thẩm Uyển lo tiếp đón khách.
Thẩm Uyển hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất đẹp, ngẫm lại cũng đúng, người có thể sinh ra gái đẹp như Nam Nguyên thì đương nhiên nhất định là đẹp như tiên giáng trần rồi.
So với Nam Nguyên trong trẻo lạnh lùng, Thẩm Uyển có nét dịu dàng thướt tha, bề ngoài trông chỉ khoảng hai mươi bảy, tám tuổi.
Bên ngoài vọng vào giọng của Thẩm Uyển:
“Nam Minh, xem ai đến này!”
Nam Minh ở nhà bếp nấu đồ ăn đi ra xem, cười tươi chào:
“Diên Khánh!"