Tuy rằng nghe nhóm Cố Khanh nói chuyện, sớm biết ngay trên thế giới có quỷ, nhưng sau khi dán lá bùa vào bỗng thấy chính giữa căn phòng trống rỗng đột nhiên có thêm hai ‘người’ thì vẫn cảm thấy sợ đứng tim.
Cao San bị dẫn ra khỏi âm phủ, nhìn xung quanh cũng hiểu có chuyện gì, lại nhìn thoáng qua gia đình ba người họ Vương, đúng là người có quyền có thế, có thể tìm người gọi cô ta về từ âm phủ.
Vậy xem ra nguyền rủa thật sự hữu dụng! Cao San nhếch mép cười.
Thì ra tổ tiên của bà nội đã qua đời của Cao San từng làm bà đồng, thứ này truyền nữ không truyền nam, xem như kỹ năng phòng thân để giấu đáy hòm, cho nên trừ hai mẹ con Cao San, dù là cha của cô ta cũng không biết chuyện này.
Cao San vốn chỉ xem đây là mê tín, trước đến giờ không ngờ rằng chính mình có một ngày sẽ sử dụng những thứ áp đáy hòm này.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cao San thì Vương Thiệu Hoa vừa e sợ vừa hơi chột dạ, nhưng lập tức lại cảm thấy rất tức giận: “Tại sao nguyền rủa tôi? Tôi không hại cậu. Dù từng có ma sát thì cũng chỉ là xung đột giữa bạn học, có cần làm tới mức này không?”
Cao San đáp lại câu hỏi này là nụ cười lạnh băng, mỉa mai: “Trong lòng ngươi biết rõ mà, cái hôm ngươi không ở đó, ba tên xấu xa kia đã làm chuyện gì.”
Ở trong mắt Cao San thì Vương Thiệu Hoa cũng cùng chung một giuộc với đám người kia, thậm chí Vương Thiệu Hoa có gia thế tốt nhất là núi dựa cho mấy tên khốn đó lộng hành.
Cao San vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện này.
Hôm ấy cô ta tan học về nhà như mọi khi.
Vừa ra cửa trường học, Cao San đã bị học sinh cá biệt trong lớp là Trương Dương, Lữ Thông, Ngô Cương cản đường.
Bọn họ bịt miệng Cao San, kéo cô ta vào công trường xây dựng không bóng người ở gần đó, cởi đồ, đè cô ta xuống đất, khởi nguồn chỉ vì bọn chúng xem một bộ phim ‘thú vị’, sau đó muốn làm thử, mà người xui xẻo được chọn trúng lại là cô ta.
Xong việc, vì phòng ngừa Cao San nói ra, bọn họ còn chụp hình để đe dọa.
Cao San nhìn Vương Thiệu Hoa vẻ mặt vô tội:
“Ngươi chung nhóm với chúng, nếu không phải bối cảnh nhà của ngươi cho chúng nó có tự tin thì sao chúng nó càng lúc càng không coi ai ra gì? Nếu nói ai hại ta thì ngươi là đầu sỏ gây nên!"
“Sau khi chuyện đó xảy ra, ta vốn muốn báo cảnh sát, nhưng chúng dùng hình chụp uy hiếp ta. Chúng còn nói trong tay giữ nhiều chứng cứ phạm pháp của ngươi, cha của ngươi dù chỉ vì ngươi cũng sẽ đè ép chuyện này xuống. Nhà chúng ta đều là dân chúng bình thường, sao có thể đấu với quan chức ủy viên thành phố?”
Vương Thiệu Hoa nói: “Cô nói bậy! Tôi chưa từng làm chuyện gì phạm pháp! Hơn nữa nhóm Trương Dương đều là anh em tốt của tôi, bọn họ sẽ không đối xử với tôi như vậy.”
“A, thế hả?” Cao San cười nói: “Vậy ngươi có biết ba tên đó trấn lột bạn học, vênh váo quậy phá trong trường học đều dùng tên của ngươi không?”
Ánh mắt Cao San nhìn Vương Thiệu Hoa vẫn âm u lạnh lẽo, dường như không muốn hòa giải và gỡ bỏ nguyền rủa.
Lệ Hoan ở bên cạnh nói một câu: “Cao San, hiện tại ngươi là quỷ hồn, một người rốt cuộc đã hại người hay chưa chắc ngươi có thể cảm giác được chứ?”
Mấy người nhà họ Vương nghe vậy ngẩn ra.
Lệ Hoan đang nói cho bọn họ, hiện tại dù Cao San biết cảnh ngộ mình gặp được không liên quan nhiều đến Vương Thiệu Hoa, nhưng cô ta vẫn quyết không bỏ qua cho gã.
Quả nhiên, Cao San cười to bảo: “Ta không cần biết, ta nhận định bọn họ là đồng bọn, bọn họ đều phải chết chung với ta. Ta bởi vì nguyền rủa bọn họ mà bị địa phủ trách phạt, ba người hoặc là bốn người, ta cảm thấy không có gì khác nhau, chẳng qua là ở trong địa ngục lâu hơn chút thôi.”
Vương Thiệu Hoa thì thào: “Cô ta vốn không nên như vậy.”
Cao San vốn là một cô gái kiên cường, dù bị ‘khi dễ’ nhưng cô ta có cha mẹ, còn có tương lai rất dài, cắn răng một cái xem như bị chó cắn là được, thời gian lâu thì mọi thứ sẽ trôi qua.
Nhưng Cao San không ngờ mình bị bệnh.
Bác sĩ nói bệnh của Cao San không chữa hết được, không còn bao nhiêu thời gian, chỉ có thể từng ngày chờ chết.
Tâm trạng của Cao San cũng nhanh chóng thay đổi.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì cô ta chưa làm chuyện xấu, người bị hại như cô ta lại phải chết? Còn mấy người kia khi dễ cô ta lại sống vui vẻ nhởn nhơ?