Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 123: Vô Đề

Còn về Cao San và mẹ của cô ta, tuy rằng giải trừ nguyền rủa, giảm bớt đôi chút tội nghiệt nguyền rủa người khác của Cao San, cũng giúp mẹ Cao sống lâu mười mấy năm, nhưng bọn họ cũng chỉ là người bình thường, còn làm ra chuyện nguyền rủa như vậy, cho nên không thể lấy được công đức.


Thiếu công đức thì chỉ có thể bồi thường bằng vật chất.


Lệ Hoan dựa vào chuyện này lấy phí cảm tạ từ cha mẹ Vương, còn lấy tiền thưởng từ cục cảnh sát. Cố Khanh và Thẩm Du đều được chia phần.


Sau khi về ký túc xá, Cố Khanh nghe giọng còi tàu của Hách Viện Viện tuyên bố tin bom tấn mà cô ấy nghe ngóng được.


"Đỗ Hiểu đạo diễn Đỗ đó, mấy cậu từng nghe rồi đúng không? Là người quay bộ phim truyền hình Như Nguyệt Truyền Kỳ, sau khi chiếu liền hot, liên tục chiếu lại trên TV.”


Hách Viện Viện nói: “Đạo diễn lớn đó đang công khai tuyển người bên đại học Truyền Thông, nói là muốn quay bộ phim mới.”


“Phim truyền hình bây giờ được bao nhiêu bộ đáng xem? Coi xong đều không kiềm được ngứa mỏ muốn càu nhàu thôi.”


Trần Nhất Khả vọc điện thoại, tỏ vẻ đọc sách tự tưởng tượng còn vui hơn: “Nhưng Như Nguyệt Truyền Kỳ xem như quay nghiêm chỉnh, hồi nghỉ hè bị mẹ với bà nội kéo tôi xem một lần.”


“Người ta là đạo diễn lớn, có bao nhiêu diễn viên nguyện ý diễn phim của ông ấy, sao đặc biệt chạy đến đây tuyển diễn viên?” Thẩm Thần biểu thị hoài nghi, tin tức này rốt cuộc có đáng tin không.


Hách Viện Viện phất tay, nói: “Là thật, một người bạn tốt trong đại học Truyền Thông báo tin trực tiếp cho tôi mà.”


“Nghe đâu là Đỗ Hiểu đạo diễn Đỗ nhìn trúng một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp, muốn cải biên thành phim truyền hình, nghìn dặm xa xôi chạy đến nơi này tìm tác giả bàn việc ký hợp đồng, xong rồi định quay về sắp xếp tuyển diễn viên, không ngờ đạo diễn đột nhiên tuyên bố tổ chức tuyển ngay trong trường, tìm người mới. Cụ thể là nguyên nhân gì thì hiện tại chưa tiết lộ.”


Cố Khanh nghĩ đến Nam Nguyên, khí vận của cô ấy đang dần phục hồi, không chừng sẽ được chọn trúng rồi một lần là nổi tiếng.


“Nếu chọn trong đại học Truyền Thông ở kế bên, nếu không chọn trúng hoa khôi trường Nam Nguyên thì đạo diễn Đỗ bị mù rồi.”


Không chỉ có một mình Cố Khanh nghĩ như vậy, Hách Viện Viện cũng nhớ đến lậu thất minh quyên Nam Nguyên đẹp chói mắt.


À, hiện tại thì không gọi là lậu thất minh quyên nữa.


Trịnh Diên Khánh dùng phương pháp huyền học khiến cha của Nam Nguyên bị phá sản, bản thân ông ta tuy không cắn nuốt khí vận của Nam Minh nhưng cũng tính là một ông chủ nhỏ.


Hiện tại Trịnh Diên Khánh bị bắt, chuyện giết vợ hại người dính líu đến nhân tố huyền học không thể công bố ra, nhưng chính phủ vẫn cho nhà Nam Nguyên bồi thường, đó là một phần gia sản của Trịnh Diên Khánh.


Số gia sản còn lại thì Trịnh Diên Khánh không cha không mẹ, sau khi vợ chết cũng không có con, đương nhiên là sung công.


Nghe Hách Viện Viện nói chắc chắn như thế, nhớ lại sắc đẹp của Nam Nguyên vừa xuất hiện đã khiến người bên cạnh đều trở thành phông nền, cũng cảm thấy với nhan sắc đó mà xuất hiện trong phim truyền hình thì sẽ đẹp cỡ nào, đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Hách Viện Viện.


Hiển nhiên mắt của đạo diễn Đỗ không mù.


Tuy địa điểm tuyển diễn viên là ở đại học Truyền Thông, nhưng đạo diễn Đỗ cũng không hạn chế người khác lại đây báo danh.


Sau mấy vòng sàng chọn, Nam Nguyên nương sắc đẹp kinh người được chọn, nhận nhân vật nữ thứ ba.


Ngày tháng trôi qua bình yên trong khi Cố Khanh đi thư viện nghe giáo sư Mễ kể chuyện, ngẫu nhiên cùng thầy Khổng Phương tâm sự xem bói, lại tham thảo với phương trượng Từ Vân tiến trình phục hồi bùa khuyết.


Hiện giờ Cố Khanh đã thói quen nhìn thấy một thế giới sặc sỡ nhiều màu, dù ngẫu nhiên gặp nữ quỷ mặc áo đỏ nhảy từ sân thượng xuống, nhìn thấy quỷ treo cổ dưới tầng hầm đỗ xe bay tới bay lui tự chơi với mình, nếu đối phương không kiếm chuyện với Cố Khanh thì cô cũng có thể xem như không nhìn thấy.


Những kẻ tự sát này dùng cách tự sát kết thúc mạng sống của mình trong khi chưa hết dương thọ, bọn họ mỗi ngày phải chịu thống khổ lúc mình tự sát cho đến khi hết dương thọ, mới được siêu độ, đi vào địa phủ.


Bình Luận (0)
Comment