Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 134: Vô Đề

Do dự một lúc, Cố Khanh lại hỏi: "Ngươi biết mình bị gì không?”


Đứa bé năm tuổi đôi mắt trong trẻo, gật đầu: “Ta biết, ta đã chết, lúc băng qua đường một chiếc xe đã chạy tới, chờ khi ta tỉnh lại thì bọn họ đều không thấy ta. Ta giống như Oreo, nên đi thế giới khác. Nhưng ta không yên tâm bà nội và mẹ, bọn họ khóc đau lòng lắm.”


Oreo là con thỏ màu trắng đen đứa trẻ từng nói, mấy tháng trước đã chết.


Cố Khanh sờ mái tóc rậm của đứa trẻ, khiến nó kinh ngạc trợn tròn mắt, từ khi biến thành quỷ hồn lần đầu tiên có người có thể chạm vào nó.


“Chị?” Nó nghi hoặc nhìn Cố Khanh, còn nhón chân vươn đầu lên, hy vọng Cố Khanh vuốt thêm nữa, nó thích được người chạm vào.


Cố Khanh mỉm cười, thỏa mãn nguyện vọng của nó, chậm rãi hỏi:


“Tên của ngươi là gì?”


Nó non nớt trả lời:


"Ta tên là Dương An, mẹ và bà ngoại đều gọi ta là An An.”


Đứa trẻ này trừ có âm khí mà quỷ hồn đều có thì không còn thứ gì khác, là đứa trẻ ngoan.


“An An.” Cố Khanh từ từ giải thích: “Ngươi hiện tại đã khác với trước kia, nếu ngươi chơi với anh An Nhiên ở bên ngoài thì sức khỏe của anh ấy sẽ càng lúc càng kém, càng lúc càng khó chịu, ngươi biết không?”


An An hơi bất an xoay người, nhìn về hướng Cố Khanh: “Thật không? Ta chỉ muốn chơi với anh An Nhiên, anh ấy đã đồng ý sau này mỗi tối sẽ đến đây chơi với ta, nhưng hai ngày nay không đến nữa.”


Cố Khanh đã hiểu đại khái tình huống, cố gắng nói rõ ràng ra cho An An biết:


“Hai ngày này lại đây chơi với ngươi là một lũ hồn phách của anh An Nhiên. Ngươi hãy nghĩ đi, sau khi anh An Nhiên đến đây có phải là không nói chuyện, không nhúc nhích, sắc mặt đặc biệt trắng không? Tiếp tục như vậy thì anh An Nhiên của ngươi rất có thể biến thành tên ngốc."


Cau mày suy nghĩ một hồi, An An gật đầu, đúng là sau khi anh An Nhiên đến đây thì không nói chuyện, cũng không chơi với nó.


An An ngẫm lại hai chữ tên ngốc, nó biết ý nghĩa, lúc trước đi cùng bà nội từ nhà trẻ về nhà, ven đường có một dì mặt dơ bẩn, cười chảy nước miếng, mọi người nói dì ấy là tên ngốc.


Tưởng tượng anh An Nhiên biến thành bộ dạng đó, Dương An đặc biệt áy náy: “Ta, ta không phải cố ý. Ta không muốn anh An Nhiên biến thành tên ngốc, ta về sau không cần anh An Nhiên chơi với ta nữa.”


Khi An An nói ra câu này, Cố Khanh nhìn thấy sợi chỉ đen nối nó với Tống An Nhiên bị đứt.


Không cần Cố Khanh ra tay đã giải quyết xong sự việc, cô nhướng mày nắm tay Dương An:


“Vậy chúng ta ra ngoài xin lỗi anh An Nhiên được không?”


Mới nãy Cố Khanh dán lá bùa hiện hình lên trán Dương An, không ngờ rằng sự tình giải quyết nhanh như vậy, nhìn bộ dạng áy náy của quỷ nhỏ này, cô cho nó tự mình nói rõ ràng ra thì về sau mới có thể rời đi không mang theo tiếc nuối.


Còn về Tống An Nhiên và Địch Cường ở bên ngoài có bị dọa sợ hay không, Cố Khanh tỏ vẻ đàn ông đàn ang chắc không dễ bị sợ đâu?


Cửa phòng đọc sách mở ra.


Tống An Nhiên và Địch Cường chờ ở bên ngoài một giây mà cảm giác như cả năm, hai người nhìn Cố Khanh bước ra khỏi phòng đọc sách.


Tay cô nắm một quỷ hồn bán trong suốt, trên trán dán một lá bùa.


Con ngươi dần nở to, hai người nhìn Cố Khanh từng bước một tới gần, ngừng hô hấp.


“. . . An An?”


Chờ Cố Khanh kéo quỷ hồn đi lại gần, Tống An Nhiên mới lấy lại tinh thần từ nỗi sợ thấy quỷ, phát hiện quỷ hồn bị dán bùa che mặt khá quen mắt.


An An nhếch môi, ngại ngùng chọt hai ngón tay vào nhau:


“Xin lỗi anh An Nhiên, An An suýt hại anh biến thành tên ngốc!"


Tống An Nhiên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nét mặt hoảng hốt nhìn về hướng Cố Khanh, bé An An con nhà chị Dương ở lầu trên bình thường hay chơi với anh ta sao có thể biến thành bộ dạng này?!


Bên cạnh, Địch Cường cao to vạm vỡ đã rúc vào góc sofa.


Địch Cường run cầm cập nhìn cảnh tượng phi khoa học ở trước mắt, cảm thấy mình có nên xỉu không?


Bình Luận (0)
Comment