Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 139: Vô Đề

Trong lòng tràn ngập rung động, nhưng Cố Khanh vẫn gắng hết sức bảo trì bình tĩnh, cô lấy một lá bùa ra khỏi túi xách cầm tay, nói:


“Tôi cần xác nhận đã.”


So với liên kết máu mủ mà Tạ Giác nói thì Cố Khanh càng tin tưởng bùa trong tay mình hơn.


Tạ Giác vươn tay ra nặn một giọt máu, anh ấy không phật lòng vì Cố Khanh hoài nghi, ngược lại cảm thấy em gái như vậy rất tốt, thông minh mà cẩn thận, mới không dễ bị tổn thương.


Cố Khanh cũng nặn ra một giọt máu, hai giọt máu tươi nhỏ xuống bùa nhân duyên, không thấm vào lá bùa, ngược lại giống như giọt sương lăn trên lá sen, một ánh sáng vàng vụt qua, hai giọt máu hợp thành một giọt.


Điều này đại biểu Cố Khanh cùng đối phương xác thực có quan hệ huyết thống.


Cố Khanh đốt bỏ lá bùa này, nghiêng đầu nhìn Tạ Giác:


“Cho nên, anh là anh trai của em?”


Nghe hai chữ anh trai, lòng Tạ Giác dịu dàng, vươn tay muốn vuốt đầu đối phương biểu thị thân thiết, nhưng vươn tay ra nửa đường thì rút lại. Tạ Giác biết Cố Khanh lớn lên từ cô nhi viện không thói quen tiếp xúc thân mật với người khác.


Tạ Giác gật đầu: “Năm đó em vừa sinh ra đã bị người ta trộm đi. Anh và cha tìm em hai mươi năm, mãi đến ngẫu nhiên nhìn thấy hình chụp của em trong tư liệu bộ môn anh mới tìm được em.”


Cố Khanh có điều dự cảm, hỏi tiếp:


“Vậy anh nói xem người trộm em là ai?!”


Cố Khanh cảm thấy có liên quan nhà họ Hoắc, nếu không thì cô chủ nhà họ Hoắc không thể nào tốn nhiều công sức tìm mặt ngọc trước khi Tạ Giác tìm ra cô, hơn nữa giết chết cô.


Không ngờ Tạ Giác nghe câu hỏi thì lắc đầu, nói:


“Chuyện này anh và cha luôn điều tra, sắp tìm được bàn tay đen sau màn. Tuy rằng hiện tại tìm được em, nhưng em đừng dính dáng vào, em chỉ cần sống tốt, bình an, chờ cuối cùng anh và cha mang em về nhà là được.”


Chuyện nhà họ Tạ, nhà họ Hoắc, bàn tay đen đứng sau nhà họ Hoắc, Tạ Giác không muốn Cố Khanh chịu đựng mấy thứ này. Phải công nhận, sau khi Tạ Giác tìm về Cố Khanh thì từ ‘trách nhiệm’ chớp mắt chuyển thành ‘tình thân’, anh ấy thành người anh trai tốt trân trọng em gái.


Nếu Tạ Giác không muốn nói việc này thì Cố Khanh cũng ngoan ngoãn gật đầu, dù sao anh ấy không muốn cô đã sớm biết sự tồn tại của nhà họ Hoắc.


Thân nhân gặp mặt, rõ ràng trong lòng đều phi thường kích động, nhưng mặt đối mặt, tuy rằng luôn nhìn đối phương lại không nói được gì.


Tạ Giác bình ổn tâm trạng, nói:


“Em yên tâm, còn một tháng nữa anh và cha có thể trước tiên xóa một phần thế lực của đối phương, lúc ấy em về nhà cũng sẽ an toàn rất nhiều."


Tạ Giác rất áy náy khi tạm thời không thể đưa Cố Khanh về nhà. Nhưng cha nói cũng có đạo lý, hiện tại rước Cố Khanh về sẽ khiến cô thành bia ngắm, bị các mặt chú ý và ám hại.


Cố Khanh gật đầu, cô không có cảm giác gì với việc quay về nhà họ Tạ, chỉ cần có thể nhận về người thân của mình là cô vui lắm rồi.


Thấy thời gian nói chuyện đã lâu, Tạ Giác lấy danh nghĩa đến đây khen ngợi Cố Khanh, anh ấy chỉ vào ba món đồ trên bàn, nói:


“Mấy cái này là phần thưởng cho em phát hiện ra trang web Tâm Tưởng Sự Thành. Lá bùa và bút bùa đều là anh chọn giúp em, đều là pháp khí tốt nhất trong bộ môn. Anh còn chọn một ngọc phù phòng thân có thể giúp em ngăn cản công kích và điều tra của một số huyền học.”


Nói đến đây, Tạ Giác nhớ tới Cố Khanh hẳn là mang theo một mặt ngọc hộ thân:


“Mặt ngọc mà em mang trên người là năm xưa cha đi Tàng Bảo Các trong nhà chọn giúp em, nhưng nghe nói đẳng cấp pháp khí không tốt, cha luôn muốn đổi cái tốt hơn cho em.”


Tạ Giác nói xong vươn tay ra, một cây kiếm bằng bạch ngọc nhỏ xinh đột nhiên xuất hiện ở lòng bàn tay, sau đó ẩn vào:


“Đây là mặt ngọc hộ thân lúc nhỏ của anh.”


Cố Khanh chợt nhớ ra sách ngọc trong đầu mình thì ra là ‘mặt ngọc hộ thân’.


Bình Luận (0)
Comment