Mẹ của họ bởi vì khó sinh, sau đó con bị bắt cóc, mấy năm sau đau buồn mà chết.
Những năm gần đây, bọn họ vẫn luôn không có dừng lại bước chân tìm kiếm chân tướng.
Nhưng bọn họ cũng cảm giác được có nhiều kẻ giấu mặt ở bên cạnh âm thầm dòm ngó. Trong nhà cũng bởi vì ông nội không thích, bác cả chèn ép mà bị bỏ qua. Mãi khi Tạ Giác chủ động xin làm thành viên Bộ Đặc Dị quốc gia, sau đó làm bộ trưởng mới dần tốt lên.
Tạ Giác vẫn không nói rõ về kẻ thù, rõ ràng không muốn cuốn Cố Khanh vào.
Cố Khanh xem xong nội dung, khóe mắt hơi đỏ, người thân của cô vẫn luôn không từ bỏ cô, nhưng đời trước sau khi cô tốt nghiệp Tạ Giác mới tìm đến, lúc ấy trong nhà đã trải qua chuyện gì?
Hơn nữa Tạ Giác viết trên giấy rằng trạng huống hiện tại đã tốt lên nhiều.
Anh ấy là bộ trưởng của bộ môn đặc biệt, vậy mà phải dùng loại phương pháp này nói cho Cố Khanh biết tình huống trong nhà, đủ thấy bên cạnh anh ấy cũng không an toàn, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.
Tạ Giác là bộ trưởng Bộ Nghiên Cứu Hiện Tượng Đặc Dị Quốc Gia, người ta không dám trắng trợn ngáng chân, nhưng có thể thả một, hai tai mắt bên cạnh anh ấy để nghe ngóng tin tức.
Còn có chuyện mặt ngọc.
Tạ Giác nói đó chỉ là một mặt ngọc hộ thân bình thường, đủ thấy Tạ Giác, thậm chí người của nhà họ Tạ cũng không biết bí mật của mặt ngọc.
Nhưng lúc trước nhà họ Hoắc chỉ rõ muốn mặt ngọc, tức là bọn họ biết thông tin mà nhà họ Tạ không biết.
Vậy xem ra lúc trước Cố Khanh mua hồ lô ngọc hòng thay thế sách ngọc đánh lừa đám người nhà họ Hoắc đã trở nên vô dụng.
Cố Khanh nhớ lại hình ảnh Tạ Giác làm kiếm ngọc hiện ra từ lòng bàn tay rồi thu về, cô vươn bàn tay ra, khép mắt lại, dùng linh lực dẫn đường sách ngọc trong đầu hiện ra.
Linh lực dọc theo kinh mạch đi vào đầu óc, chọt nhẹ sách ngọc.
Sách ngọc không nhúc nhích chút nào, còn nuốt luôn linh khí.
Ôi!
Cố Khanh không chịu thua, cô tụ lại linh khí vươn tới, thử thêm lần nữa.
Lại bị nuốt, vẫn không được.
Có vẻ như tạm thời không thể lấy sách ngọc ra khỏi đầu, vậy là nếu Tạ Giác hỏi thì cô đành nói thẳng. Nếu ngày nào đó cô bị nhà họ Hoắc phát hiện ra, có phải nên chuẩn bị hàng giả hay không?
Cố Khanh đảo tròng mắt nhìn ba phần thưởng mà Tạ Giác tặng.
Lá bùa, bút bùa, và một ngọc khí pháp khí hộ thân mới. Đó là một miếng thẻ ngọc, rất lớn, nếu cải tạo thì cũng được. Cố Khanh híp mắt lại, nở nụ cười.
Trước đó có nói lần này Tạ Giác lần này tới thành phố S mục đích chủ yếu là thị sát tình huống chi nhánh, tiện thể khen Cố Khanh đã phát hiện ra trang web huyền học phi pháp.
Vốn làm bộ trưởng, lúc thị sát chỉ cần nhìn tình huống công tác của thành viên chi nhánh là được.
Nhưng Tạ Giác đến đúng dịp, trong tay Lệ Hoan vừa lúc có một sự kiện hóc búa cần giải quyết, có bộ trưởng ở thì càng an toàn hơn.
Chuyện này vốn không liên quan nhiều với Bộ Đặc Dị.
Khoảng thời gian trước thành phố S xuất hiện một cướp nhập nha. Nhóm người này phân công minh xác, thiết bị hoàn mỹ, chuyên môn đi những gia đình hơi giàu nhưng không có bảo vệ để cướp.
Ban đầu bọn chúng chỉ cần tiền, không tổn thương mạng người, vừa lúc những người này giàu có nên tay chân không sạch sẽ lắm, băng cướp chẳng những cướp tiền còn lấy luôn chứng cứ làm việc xấu của họ, uy hiếp bọn họ không thể báo cảnh sát.
Vì bị cướp tiền không nhiều, lại có điểm yếu trong tay đối phương nên đa số người sẽ chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng trong một lần gần đây, mấy tên cướp đụng phải đá cứng, một phú ông nhỏ không thuê bảo vệ nhưng trong tay có súng.
Băng cướp cũng có súng, hai bên đụng độ, làm lớn chuyện. Phú ông và vợ, con trai chết dưới súng. Bốn tên cướp thì chết một người, trốn thoát ba người.
Cục cảnh sát xuất động các phương cảnh lực toàn thành lùng bắt băng cướp này.
Không ngờ bọn chúng trốn đông trốn tây, bị buộc vào đường cùng, mấy ngày trước ba tên cướp công nhiên bắt cóc một chiếc xe bus công cộng, bắt tài xế và hành khách trên xe làm con tin, lái xe đi hướng một ngọn núi hoang ở ngoại ô.