Lúc kết giới bị phá vỡ, nhóm Cố Khanh nhìn thấy một hang núi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, mới chớp mắt một cái thì hang núi trước mặt đã biến thành rừng rậm nguyên thủy.
Tạ Giác nói nhanh:
"Là ảo giác. Bấm quyết Thanh Tâm, niệm chú Thanh Tâm.”
Quyết Thanh Tâm và chú Thanh Tâm là nguyên bộ động tác tay, chú ngữ, tác dụng là khiến người bảo trì trong lòng bình tĩnh, không bị vật bên ngoài quấy nhiễu, đây là một trong các pháp quyết đơn giản nhất mà người tu luyện huyền học đều biết dùng.
Tạ Giác dẫn đầu, mọi người tay bấm quyết Thanh Tâm, tụng niệm:
"Thanh tâm như thủy, thanh thủy tức tâm. Vi phong vô khởi, ba lan bất kinh. U hoàng độc tọa, trường khiếu minh cầm. Thiền tịch nhập định, độc long độn hình. Ngã tâm vô khiếu, thiên đạo thù cần. Ngã nghĩa lẫm nhiên, quỷ mị giai kinh. Ngã tình hào dật, thiên địa quy tâm”
Cánh rừng nguyên thủy ở trước mắt dần trở nên mơ hồ, giống như một bức tranh bị nước làm nhòe, chậm rãi biến mất, cuối cùng trước mắt chỉ còn lại một mảnh sương mù dày đặc.
Sương mù rất lớn, trên cơ bản chỉ thấy rõ thứ xung quanh mình trong phạm vi một mét, nhìn xa hơn là một mảnh trắng xóa.
Vốn người tu luyện huyền học gặp tình huống sương mù dày đặc như vậy chỉ cần chuyển linh khí lên mắt, hoặc sử dụng bùa chú đặc biệt là có thể nhìn thấu. Nhưng lần này không có hiệu quả, bởi vì trong sương mù này có thành phần linh khí nên không cách nào xuyên thấu.
"Nếu không phải vội vàng cứu người thì chỗ này là nơi tu luyện rất tốt.” Lệ Hoan nhìn xung quanh, nói.
Người khác cũng liên tục gật đầu, linh khí mà ngưng tụ thành sương đủ thấy nồng độ linh khí trong hang núi này cao cỡ nào.
Nơi tu luyện tốt giống như vậy thật ra mỗi nơi đều có, nhưng đã sớm bị những chùa miếu đạo quán, thế gia huyền học chiếm trước.
Lần này gặp nơi tu luyện tốt như vậy, những người ở đây đều động lòng.
“Linh khí dày đặc như vậy, không biết bên trong có báu vật gì không?” Uông Diệc cảm thấy trái tim ham tìm bảo bối của mình đang rục rịch.
Tiếc rằng bị ngài bộ trưởng lườm một cái, Uông Diệc cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, nhanh chóng đổi đề tài: “Nhưng chúng ta lo tìm người trước đã.”
Khí lạnh biến mất, Uông Diệc thở phào.
Tạ Giác nói:
"Trước tiên hãy tìm ra điểm nút trừ bỏ sương mù dày đặc mới có thể biến nơi này thành chỗ tu luyện cho Bộ Đặc Dị chúng ta, qua một thời gian mở ra làm phần thưởng cho người trong bộ môn.”
Tạ Giác cũng biết, nơi này nếu bị phát hiện ra, hơn nữa không phải một người nhìn thấy, nếu bọn họ không nhanh chân chiếm chỗ thì phỏng chừng người của thế lực khác cũng sẽ lăm le nơi này, chẳng bằng bọn họ ra tay trước.
Nhưng tiếc cho Sơn Linh ở đây sẽ phải làm sao.
Nghe câu này, người khác đều siêu kích động. Đám người tu luyện không có truyền thừa tốt nào dám mơ nơi tu luyện đã bị chiếm, trong đoàn người chỉ có nhà họ Tạ và nhà họ Lệ là có chỗ tu luyện dành riêng, nhưng đơn giản là dùng linh thạch bố trí ra trận Tụ Linh, còn nơi linh khí tụ tập thiên nhiên giống như vậy phỏng chừng chỉ có những môn phái lớn mới sở hữu được.
Nơi này sẽ thuộc về bộ môn, nếu bọn họ là người phát hiện đầu tiên thì sẽ được phúc lợi đặc biệt.
Trong một đống đất gần chỗ nhóm Cố Khanh, Sơn Linh trốn tránh không dám nhúc nhích nghe câu này thì khóc hu hu cắn ngón tay, không hỏi nó một tiếng liền muốn chiếm nhà của nó?! Sao mặt dày thế???
Hang núi này đúng là một nơi tốt để tu luyện, linh khí dày đặc. Nhưng thật ra linh khí không dày đến mức thành sương, những sương mù này là Sơn Linh cố ý tỏa ra để cấu trúc cảnh ảo.
Sơn Linh rất muốn ném nhóm người này, bao gồm mấy người đã đến sớm hơn ra khỏi núi, nhưng nó nó đánh không lại đối phương, hic hic.
Tuy nó là một con Sơn Linh nhưng mới có vài chục năm ý thức, trừ lợi dụng kết giới thiên nhiên đã sinh ra nó, nuôi lớn nó bố trí thành cảnh ảo ra, nó không biết làm gì khác.