Sơn Linh trốn trong ụ đất không dám nhúc nhích, cảm thấy mình thật khổ.
Mấy chục năm trước nó chỉ là một hà thủ ô trăm năm bình thường, chưa sinh ra ý thức.
Không chừng chờ ngày nào đó sẽ có một người gặp vận may từ trên trời rơi xuống tìm được nó, hái nó xuống bào chế thành dược liệu bán lấy tiền.
Nhưng hiển nhiên nó rất may mắn, mấy trăm năm qua chẳng những không bị đám người hái thuốc phát hiện, hơn nữa trong mùa mưa giông mấy chục năm trước, bởi vì một tia chớp đánh vào cây đã che mưa chắn gió cho nó mấy trăm năm, lôi điện dọc theo thân cây có một chút lan tràn đến trên người nó.
Cây bị sét đánh khét, nhưng nó thì không sao, còn hấp thu sức mạnh trong thiên lôi. Nó dựa vào chút ít thiên lôi đó dần có ý thức, truyền thừa trong ký ức cho nó biết nó là Sơn Linh, cần tiếp tục tu luyện mới có thể trở thành Sơn Thần.
Nhưng muốn trở thành Sơn Thần quá khó khăn!
Nó là Sơn Linh mới có ý thức chưa bao lâu, trừ không cần luôn ở lại một nơi, được tự do chạy ra ngoài, nó cần từ từ tu luyện mới có được năng lực của bản thân. Hơn nữa tùy theo xã hội phát triển mà linh khí xung quanh càng lúc càng mỏng manh, điều này khiến Sơn Linh cảm thấy rất lo âu.
May mắn là nó tìm được một hang núi có kết giới thiên nhiên bị ẩn giấu đi, linh khí trong hang đậm gấp đôi bên ngoài, còn siêu an toàn, thế là Sơn Linh dời nhà vào hang núi, trừ ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo, cơ bản đều tu luyện trong này.
Trong đám người xông vào kết giới lần này, Sơn Linh biết mùi của một người, nó đã gặp lúc ra ngoài đi dạo hồi mười mấy năm trước.
Năm đó loài người kia còn là đứa con nít, thích chạy long nhong trên núi, hái trái rừng, tìm trứng chim. Khi đứa nhóc kia về nhà xây trên núi thì sẽ ôm chân mẹ của mình khóc nhè.
Sơn Linh không ngờ nó chỉ ngủ một giấc, đứa trẻ đột nhiên thành ‘người xấu’ cầm súng.
Đừng cho rằng Sơn Linh không biết gì hết.
Trên núi hoang cũng có vài hộ gia đình, sau khi Sơn Linh có ý thức, lúc nó ngẫu nhiên đi dạo cũng sẽ đi chỗ loài người ở để nhìn lén, tìm hiểu chuyện ở thế giới loài người.
Bản năng của Sơn Linh nói cho nó biết phải làm chuyện tốt tu công đức thì nó mới có thể tiếp tục biến mạnh.
Nên khi thấy mấy người xâm nhập cảnh ảo dường như có nguy hiểm thì Sơn Linh giúp bọn họ giấu dấu vết, khiến bọn họ ngủ mê mệt.
Với loài người mang ‘con’, Sơn Linh rót một luồng linh khí vào bụng giúp cô ta bảo vệ đứa bé.
Nhưng nó chỉ là một Sơn Linh có năng lực tạo cảnh ảo, sau khi nhốt mấy người ở đây thì nó phải làm sao đây?
Chưa đợi Sơn Linh nghĩ ra cách âm thầm đưa mấy loài người xâm nhập kết giới này đi ra thì phát hiện kết giới bị phá mở, bên ngoài lại tiến vào một đám người.
Quanh thân nhóm người này đều có linh khí, cảnh ảo trong kết giới vô hiệu với bọn họ!
Sơn Linh khống chế cảnh ảo dẫn đám người thường này tụ hợp với nhau, hy vọng nhóm người Tạ Giác tìm được người rồi nhanh chóng rời đi, để nó có thời gian thu thập đồ đạc chạy trốn.
Nhóm Tạ Giác thật sự làm như vậy.
Khi nhìn thấy bọn cướp và con tin, nhóm Tạ Giác liền khống chế mọi người, định mang người ra ngoài trước rồi tính tiếp.
Trước tiên cất hết vũ khí trên người ba tên cướp, trói người lại, từ Tạ Giác, Uông Diệc trông giữ.
Dán cho các con tin mỗi người một lá bùa Thanh Tâm, tạm thời giải trừ ảnh hưởng của cảnh ảo, sau đó đánh thức bọn họ đi theo đoàn người ra ngoài.
Cố Khanh đang định đánh thức học sinh trung học, nhìn qua khóe mắt dường như thấy một ụ đất nhúc nhích.
Cố Khanh không tiếp tục nhìn hướng nơi đó, cô nâng học sinh đứng lên, giải thích tình huống cho cậu ta biết.
Vợ chồng già, học sinh trung học, bà bầu, tài xế sau khi tỉnh lại cảm thấy hơi hoảng hốt.
Rõ ràng bọn họ đi lạc trong rừng nguyên thủy, đi thật lâu, sao tỉnh lại đã ở trong một hang núi?