“Bần đạo chưa từng thử dùng Sơn Linh để luyện đan, nhưng có đọc trong sách cất chứa trong bộ môn. Năm Khang Hy có một vị đạo sĩ giỏi về luyện đan từng bắt được một con Sơn Linh, sau khi luyện thành đan thì đúng là có thể tăng thêm linh lực, cho dù người bình thường ăn vào cũng có thể tăng thêm mấy chục năm tuổi thọ. Nhưng người đời sau ghi lại rằng bởi vì bắt giết Sơn Linh dường như khiến đạo sĩ già kia gặp báo ứng, một lần ngoài ý muốn đã đột tử ngay tại chỗ."
Đạo sĩ già Huyền Thanh vừa nói xong, Cố Khanh phát hiện Sơn Linh lại nhúc nhích, cục màu tím lấy tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp đôi di chuyển hướng cửa hang.
Sơn Linh:
" "
Loài người quả nhiên siêu đáng sợ, định dùng nó để luyện đan, hic hic.
Sơn Linh cố gắng di chuyển hướng cửa hang, lặng lẽ xuyên thấu kết giới, biến mất ở trước mắt.
Ánh mắt của Cố Khanh di chuyển theo, bước chân tạm dừng.
Phát hiện Tạ Giác nhìn mình, Cố Khanh mỉm cười với anh ấy, lắc đầu tỏ vẻ không có gì.
Tạ Giác thở phào một hơi, may mắn lần này chỉ gặp phải Sơn Linh, mấy tên cướp không uy hiếp đến bọn họ được, vừa rồi em gái thừ người ra làm anh ấy tưởng đâu cô phát hiện ra cái gì.
“A! Bên này có thứ tốt!” Tiếng la của Lệ Hoan vọng ra từ một cái hang gần đó.
Nghe tiếng la của Lệ Hoan, mấy người còn đang tìm kiếm lập tức chạy tới chỗ cô ấy.
Họ đi vào cửa hang, thứ đập vào mắt là nụ cười hớn hở của Lệ Hoan.
Cô ấy chỉ một góc hang núi ở trước mặt.
Chỗ đó có nguyên một bụi hà thủ ô, hoặc lớn hoặc nhỏ, mọc đan xen nhau. Nhìn sơ phỏng chừng có mấy chục cái, năm tuổi từ một, hai năm đến mấy chục năm.
"Wow! Quả nhiên là thứ tốt." Uông Diệc bản năng muốn vươn tay hái một cây hà thủ ô.
Chát!
Tay của Uông Diệc bị Huyền Thanh tát lệch xuống.
Huyền Thanh nạt:
“Không thể hái dược liệu kiểu như vậy!”
Uông Diệc ngượng ngùng thả tay xuống, cũng biết vừa rồi chính mình lỗ mãng, nếu tùy tiện hái hà thủ ô không chừng sẽ ảnh hưởng hiệu quả thuốc:
“Mời đạo trưởng.”
Đạo trưởng Huyền Thanh không nhún nhường, tiến lên lấy từ trong túi vải mang theo bên mình một cây cào thuốc, mấy cái hộp ngọc? Thậm chí còn lấy một thùng nước ra.
Một câu hỏi:
Trong túi vải của đạo trưởng Huyền Thanh rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ?!
Từ núi hoang áp giải tội phạm đến cục cảnh sát, ba tên cướp và tài xế bị rắc bột phấn không rõ xuất xứ làm cả người cứng ngắc đều lục tục tỉnh lại.
Tần Nghĩa kêu cấp dưới tách bọn họ ra mang vào phòng thẩm vấn.
Sau khi tài xế xe bus có thể hoạt động tự do, ban đầu thấy nhóm người Cố Khanh không có mặt nên luôn miệng chối chính mình vô tội.
Sau khi cảnh sát căn cứ thẻ căn cước công dân của gã điều tra ra thông tin, tìm hiểu ra quan hệ của gã và ‘anh đại’ kia thì tài xế mới chịu khai ra sự thật.
Tên của gã là Lý Cường, tên của ‘anh đại’ là Triệu Quốc Huy. Lý Cường là cậu em vợ của Triệu Quốc Huy.
Tài xế xe bus ban đầu đúng là vô tội, gã không biết gì về bọn cướp, càng không biết anh rể của mình là cầm đầu băng cướp.
Nhưng khi chiếc xe bus mà gã cầm lái bị ngăn lại, mấy tên cướp đeo mặt nạ lên xe bắt cóc bọn họ, Lý Cường ngẫu nhiên thấy một vết sẹo trên tay một tên cướp liền nhận ra đó là anh rể của mình.
Vết sẹo đó là năm xưa anh rể đi lính bị thương trong một lần cứu người, nên Lý Cường biết rõ về nó.
Lý Cường cũng hiểu ngay nguyên nhân tại sao anh rể làm như vậy.
Mấy tháng trước, cháu gái của Lý Cường bị bệnh nhập viện. Bác sĩ nói trong thân thể của cháu gái có khối u, cần cố gắng nhanh chóng làm giải phẫu.
Nhưng anh rể Triệu Quốc Huy sau khi đi lính xuất ngũ về nhà chuyển sang làm công việc bảo vệ, chị gái là nội trợ bình thường, gia đình họ đào đâu ra tiền chữa bệnh?!
Lý Cường cũng muốn giúp chị gái và anh rể lắm, nhưng gã chỉ là một tay lái xe, không có vợ con, bình thường lĩnh lương sau khi trả tiền nhà thì tiêu hết vào việc ăn uống, không còn dư bao nhiêu.
Mượn tiền họ hàng bạn bè, bán căn nhà đi nhưng vẫn thiếu.