Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 162 - Chương 162: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 162: Vô Đề

Cô nhìn thấy sau lưng cô gái mở cửa có một cô bé mặc váy công chúa màu hồng cười tủm tỉm ngồi trên bàn học đá chân, còn chào cô:


“Chào chị!”


Cô bé không đáng sợ chút nào, mặt tròn sổ sữa, cột tóc hai bên đung đưa, trông hơi đáng yêu.


Cố Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn bốn người phòng 222.


“Có phải gần đây sẽ ngẫu nhiên nghe tiếng cười của bé gái? Khi ngủ có phải mơ thấy cô bé mặc váy công chúa? Có phải đồ ăn vặt trong phòng đột nhiên không có chút mùi vị gì?”


Cố Khanh nói mỗi một câu là sắc mặt của bốn người trong phòng 222 càng trắng một phần, hai người đã run cầm cập, không kiềm được hét rầm lên có ma.


Hách Viện Viện cùng Cố Khanh đứng ở cửa không đi vào thấy cô nói vài câu đã dọa sợ người phòng 222 thì lộ vẻ mặt hưng phấn.


Trần Nhất Khả và Thẩm Thần đứng phía sau phát hiện Cố Khanh đi vào, trên mặt không lộ vẻ khó khăn gì thì thở phào nhẹ nhõm.


Cô gái mở cửa liên tục thay đổi sắc mặt:


“Bạn học, nếu cậu biết phòng ngủ của chúng tôi ra vấn đề gì, có thể hỗ trợ giải quyết không?”


“Đúng đúng, bạn học, làm ơn giải cứu tụi này đi!”


“Lúc trước tôi đã bảo là đừng chơi trò này rồi! Mấy người cứ kéo tôi chơi cùng, giờ thấy gì chưa? Này bạn học đứng ở cửa, làm ơn giúp chúng tôi giải quyết đi!"


“Đúng rồi, nếu cậu biết xảy ra chuyện gì thì nhất định có thể giải quyết nó chứ!"


Bọn họ dùng giọng điệu đương nhiên sai khiến.


Cố Khanh hít sâu một hơi.


Cô chưa nói gì Hách Viện Viện đã không kiềm được:


“Đây là thái độ nhờ người giúp của mấy người đó hả? Khanh Khanh của chúng tôi tốt bụng nhắc nhở các người xảy ra chuyện gì, mấy người đẩy hết cho Khanh Khanh? Mặt dày thế?”


Cố Khanh lặng lẽ ngoắc tay với cô bé mặc váy công chúa, ra hiệu cô bé đến bên mình.


Cô nói với mấy cô gái bởi vì suy yếu mà không thể cãi lộn với Hách Viện Viện:


"Nếu đã là các người chơi Bút Tiên mời nó tới thì chỉ có thể là các người đưa đối phương đi.”


“Nhớ kỹ, phải cúng một số đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp, tốt nhất đặt trong một cái túi, đốt chung với cây bút đã dùng để mời Bút Tiên, trong miệng mặc niệm Bút Tiên chớ trách, trò chơi kết thúc, mấy thứ này đưa cho ngươi, thỉnh ngươi trở về đi "


Cố Khanh rời khỏi phòng 222, nháy mắt ra hiệu với nhóm người Hách Viện Viện, mang theo Bút Tiên đi về.


Mấy người tìm đường chết mời Bút Tiên đến còn không biết nhận sai, cứ mặc họ ở trong âm khí thêm ít ngày, bị tiêu chảy vài ngày mới biết có một số thứ đừng nên ngu dại làm thử.


Sau khi mang theo ba bạn cùng phòng trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, Cố Khanh mới buông lỏng bàn tay luôn nắm cô bé.


Cố Khanh dẫn cô bé ngồi xuống ghế, bắt đầu hỏi chuyện cô bé dưới ánh nhìn kỳ lạ của ba người bạn cùng phòng.


Cố Khanh nhìn cô bé mặc váy công chúa:


“Được rồi, nói đi, tại sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?”


Cô bé trông vẫn siêu đáng yêu, sau khi bị Cố Khanh dắt vào phòng thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế, tư thế ngay ngắn khiến Cố Khanh hỏi với ngữ khí dịu dàng rất nhiều.


Bởi vì gặp một chị nhìn thấy được mình nên cô bé ngoan ngoãn nhìn Cố Khanh, cười híp mắt trông siêu đáng yêu.


Cô bé còn chưa trả lời, nhưng ba người Hách Viện Viện đi theo vào cửa đã giật mình ngây người.


Mới đầu là: ?


Tiếp đó là:!!!


Hách Viện Viện, Thẩm Thần cùng Trần Nhất Khả đứng cạnh nhau, cùng nhìn hướng mà Cố Khanh nói chuyện, không có gì cả, chỉ có không khí.


Chết tiệt! Rốt cuộc là thật hay giả?


Ba người bạn với dục vọng cầu sống dồi dào nhìn Cố Khanh, lại ngó chiếc ghế không ai ngồi, cùng hút ngụm khí lạnh.


Ba người nắm tay nhau, từng bước chuyển đến sau lưng cô, cách xa cô và cái ghế mới thở phào nhẹ nhõm.


Ba người không biết rằng động tác đó khiến cô bé ngồi trên ghế nhìn thấy, cười khúc khích mắt híp thành hình trăng rằm.


Hách Viện Viện nuốt nước miếng hỏi:


“Khanh Khanh, cậu đang nói chuyện với ai vậy?”


Hách Viện Viện lúc này vừa hưng phấn vừa hoảng sợ, bởi vì có Cố Khanh đứng che ở phía trước nên phần hưng phấn càng chiếm đa số.


Cố Khanh sờ cằm, nhìn về hướng nhóm người Hách Viện Viện, Trần Nhất Khả:


“Các cậu muốn xem không?”


Một câu hỏi.


Bình Luận (0)
Comment