“Nhưng sao Kỳ Kỳ có thể xuất hiện ở nơi này chứ?”
Bởi vì đây là con gái của thầy giáo, Kỳ Kỳ lại giữ bộ dạng đáng yêu nên Trần Nhất Khả và Thẩm Thần không sợ, hỏi ra thắc mắc.
Đúng vậy, nếu Kỳ Kỳ chết tự nhiên thì đã hồn về địa phủ, chờ đầu thất sẽ được đưa về một lần.
Nhưng sự thực là sau khi Kỳ Kỳ trở thành quỷ hồn thì bị trò chơi Bút Tiên hấp dẫn lại đây thành ‘Bút Tiên’.
Cỡ tuổi như Kỳ Kỳ đã hiểu được mình chết, cô bé nói:
“Kỳ Kỳ cũng không biết tại sao nữa, Kỳ Kỳ bỗng bị bệnh, sau đó cha mẹ đưa Kỳ Kỳ đi bệnh viện, Kỳ Kỳ ngủ trên giường bệnh hai ngày thì thành bộ dạng hiện tại.”
Cố Khanh nghe câu này, chân mày cau lại.
Vậy thì càng lạ hơn, chứng bệnh gì khiến một cô bé bảy tuổi không có chút cảm giác, trong hai ngày ngắn ngủi đã qua đời?
Cố Khanh quyết định đi viếng giáo sư Tằng Nghị, nếu không làm rõ chuyện này không chừng Kỳ Kỳ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở chỗ này, không thể đầu thai.
Cố Khanh đang định mang Kỳ Kỳ đi ký túc xá giáo sư bỗng nghe cô bé khẽ kêu, cô phát hiện thân hình của Kỳ Kỳ hiện rõ hơn vừa rồi nhiều, bên người xuất hiện nhiều thứ, bánh, đồ chơi, áo đẹp.
"Wow! Xem ra các chị xấu xa đã xin lỗi Kỳ Kỳ, vậy Kỳ Kỳ sẽ tha thứ bọn họ!”
Kỳ Kỳ vung tay lên, đồ vật quanh cô bé biến mất, chỉ để lại một túi bánh khoai tây trong tay, vui vẻ nhai rôm rốp.
Hiển nhiên mấy người ở phòng 222 đã khẩn cấp ‘đưa đi Bút Tiên’.
Nhà của giáo sư Tằng Nghị ở trong ký túc xá được trường học cấp cho, Cố Khanh vừa tới gần liền có thể mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc.
Kỳ Kỳ vốn nhảy nhót về nhà gặp cha, mẹ, anh trai, nghe tiếng khóc trong nhà thì ủ rũ, bộ dạng mếu máo trông tội nghiệp.
Cốc cốc cốc!
Cố Khanh gõ cửa.
Chốc lát sau cửa mở.
Mở cửa là một người phụ nữ tràn ngập phong độ trí thức, mắt sưng đỏ, rõ ràng tràn ngập đau thương nhưng vẫn lễ độ hỏi Cố Khanh:
“Xin hỏi cô tìm ai?”
Cố Khanh nói:
“Chào cô, em tìm giáo sư Tằng Nghị, có liên quan về con gái của các vị.”
Hồ Thư Cầm nhìn cô gái xa lạ này nhắc tới con gái mình thì sửng sốt.
Cô ấy còn chưa phản ứng lại, đối phương đã trực tiếp vào cửa, khi đi ngang qua dường như mang theo làn gió lạnh.
Trong phòng khách, giáo sư Tằng Nghị làm nhân vật nằm trong top giáo sư được yêu thích nhất trường vẫn giữ vẻ ngoài phong độ, dù chuyện của con gái khiến anh ấy râu ria xồm xàm, quần áo không được thẳng thớm.
Giáo sư Tằng ngồi trên sofa, khóe mắt đỏ rực, vuốt ve ảnh chụp trong tay.
Một cậu bé ngồi cạnh giáo sư Tằng, đó là anh trai của Kỳ Kỳ, Tằng Hoành, cậu bé cũng khóc rất nhiều.
Tằng Hoành đang khóc chợt ngừng, đưa mắt nhìn hướng cửa, nhìn sau lưng cái chị được mẹ đưa vào nhà.
Tằng Hoành chỉ tay ra sau Cố Khanh, kích động kêu lên:
“Em gái! Em gái!”
Ban đầu Cố Khanh bị bất ngờ, cho rằng cậu bé cũng có thiên phú như mắt âm dương, nhưng ngẫm lại có lẽ là cảm ứng song sinh giữa cậu bé và em gái. Mắt của con nít sạch sẽ có thể nhìn thấy quỷ quái cũng là một nhân tố.
Hai vợ chồng giáo sư Tằng Nghị không biết tại sao con trai đột nhiên hướng mặt về phía cửa kêu em gái, cho rằng con trai bởi vì em gái qua đời mà không thể chấp nhận được, vội ôm con trai.
“Hoành Hoành, đừng như vậy, em của con em của con đã”
Tằng Nghị nói đến một nửa thì không thể nói tiếp, anh ấy không muốn nói ra sự thực con gái yêu dấu đã qua đời.
Cố Khanh ra tiếng đánh gãy bầu không khí đau thương trong căn nhà này:
“Chào giáo sư Tằng, em tên Cố Khanh thuộc khoa tiếng Trung, hôm nay em cố ý đến nhà các vị.”
Tằng Nghị nhìn bạn học trước mắt, cô gái này không phải học sinh của mình, cũng chưa từng đi khoa tiếng Trung:
“Bạn học này, em lại đây có chuyện gì không?”
Cố Khanh gật đầu, chỉ vào Tằng Hoành ở trong vòng tay giáo sư Tằng Nghị, lại chỉ hướng Tằng Kỳ đứng ở cửa nhưng bọn họ không nhìn thấy:
“Mới rồi con trai của các người không nhìn lầm, con gái của thầy đang đứng ở cửa, là em đưa con gái của các người về.”