Phân tích tình huống nhìn thấy trong mộ thì chủ nhân của mộ cổ là một tiểu thư con nhà phú quý, trong vật chôn cùng phần lớn là gấm vóc lụa là, trang sức châu báu. Sau khi tìm được quan tài, nhóm giáo sư Lục kinh ngạc phát hiện thi cốt nữ nằm bên trong xuất hiện tình huống ‘hóa ngọc’.
Hóa ngọc ý chỉ phần ngoài thi cốt có hiệu quả trong suốt giống như ngọc thạch, bộ thi cốt này trông như xương khô thủy tinh.
Tình huống này lập tức dẫn đến đoàn khảo cổ trọng thị. Giáo sư Lục mang theo hai học sinh nghiên cứu rất muốn phá giải bí ẩn thi cốt hóa ngọc. Nhưng quanh thi cốt trừ quần áo mục nát, các vật trang sức đeo kèm theo ra không phát hiện có điểm nào đặc biệt.
Lúc giáo sư Lục muốn tiếp tục nghiên cứu thì phát hiện mình dần yếu sức, trước kia nghiên cứu cả ngày cũng không thấy mệt, bây giờ chỉ ở trong mộ một lúc đã cảm giác tức ngực hụt hơi, thân thể lạnh lẽo.
Làm giáo sư già của đại học Bắc Kinh, tình huống của Lục Hoài Dân khiến người dẫn tới đoàn khảo cổ chú trọng, bọn họ đưa ông ấy đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện giáo sư già vốn thân thể khỏe mạnh bị chẩn đoán ra bỗng dưng suy kiệt.
Qua hai ngày, trừ Lục Hoài Dân ra, mấy nhà khảo cổ thường xuống mộ cổ làm nghiên cứu bắt đầu cảm thấy thân thể khó chịu, đi bệnh viện kiểm tra thì mắc bệnh giống nhau.
Cả đoàn khảo cổ chuyển ánh mắt nghi ngờ về phía mộ cổ, bọn họ hoài nghi trong mộ có lẽ tồn tại bệnh độc chưa biết nào đó làm họ bị cảm nhiễm, mới sẽ đột nhiên xảy ra tình huống thân thể suy kiệt.
Nhanh chóng quyết định niêm phong mộ cổ, đoàn khảo cổ hốt hoảng chuẩn bị về thủ đô chữa bệnh.
Nào ngờ giáo sư Lục lớn tuổi, mấy ngày bôn ba cộng thêm thân thể bỗng dưng suy kiệt, ngồi trên máy bay đột nhiên ôm ngực ngã xuống, rơi vào hôn mê.
Phùng Kinh nghe radio thông báo liền chạy tới, áp dụng thi thố cấp cứu, nhưng dường như không có tác dụng. Sau khi tìm hiểu tình huống của giáo sư Lục từ người bên cạnh, Phùng Kinh chịu bó tay, không có công cụ, ông ta không biết có phải giáo sư Lục bị cảm nhiễm bệnh độc gì đó không.
Lệ Hoan mang theo Cố Khanh cũng đi tới.
Hai người vừa đến liền cau mày.
Không chỉ mình giáo sư Lục Hoài Dân hôn mê, các thành viên đội khảo cổ hoặc nhiều hoặc ít đều có âm khí.
m khí trên người Lục Hoài Dân là nặng nhất, đã lan tràn hướng trái tim. Mọi người đều biết tầm quan trọng của trái tim đối với con người, nếu âm khí khuếch tán đến vị trí đó phỏng chừng giáo sư già này sẽ hồn về địa phủ ngay.
Nguyên nhân chết thì chỉ có thể tra ra là đột phát bệnh tim.
Các thành viên đội khảo cổ cũng vậy, mấy người dính âm khí ít thì liên tục phơi nắng vài ngày, bị bệnh một lúc là sẽ khỏe. Nhưng mấy người dính nhiều âm khí, nếu không có ai loại trừ giúp phỏng chừng sẽ giống như giáo sư già ngã xuống đất kia.
Tuy biết nguyên nhân đối phương phát bệnh, nhưng đang trên máy bay, trước mắt bao người, nếu Lệ Hoan và Cố Khanh nói mình có thể giúp, còn dán một lá bùa lên người giáo sư già, không nói tới người ta có tin hay không, phỏng chừng sẽ có hỗn loạn lớn.
Dùng linh khí chậm rãi xua âm khí thì rất mất thời gian, còn phải tiếp xúc với người bệnh, cũng tốn nhiều sức lực.
Nhưng bọn họ làm ‘nhân viên công vụ nhà nước’, không thể thấy chết không cứu.
Đang lúc Lệ Hoan suy xét phải dùng biện pháp gì cứu người mới không dẫn tới rối loạn thì bị Cố Khanh kéo góc áo:
“Chị Lệ Hoan, em có biện pháp."
Lệ Hoan nghi hoặc nhìn Cố Khanh:
“Em hả?”
Lệ Hoan biết thiên phú huyền học của Cố Khanh kinh người, tốc độ tu luyện siêu nhanh, nhưng cô giỏi nhất là bùa chú, lúc này có thể dùng biện pháp gì cứu người?
Cố Khanh gật đầu, biểu thị chính mình thật sự có biện pháp, tiếp đó lấy một ống trúc ra khỏi túi, đi hướng giáo sư Lục Hoài Dân.
Lệ Hoan: " "
Chuyện gì vậy? Khanh Khanh học được y thuật từ bao giờ?!