Hoắc Mai khinh thường nhìn bộ dạng đó của Cố Khanh, đánh giá từ trên xuống dưới, mãi khi thấy mặt dây chuyền trên cổ của cô thì mắt sáng lên, đang định nói chuyện.
"Các người đang nói chuyện gì vậy?”
Tạ Giác phát hiện ra Hoắc Mai và Cố Khanh gặp nhau nên vội chạy đến.
“Anh họ!” Hoắc Mai nở nụ cười ngọt ngào, như thể chưa từng để ý Cố Khanh.
Tạ Giác liếc qua Hoắc Mai, không đáp lời, anh ấy đã lười tham gia tiết mục anh họ em họ này, hơn nữa nếu Hoắc Mai đã gặp Cố Khanh thì không cần che giấu làm gì, vài hôm nữa anh ấy sẽ cho nhà họ Hoắc nếm mùi đau thương.
“Đây không phải chỗ cô nên tới.”
Câu nói của Tạ Giác gần giống với lời Lệ Hoan đã nói.
Lệ Hoan bật cười, Cố Khanh cũng cười.
Hoắc Mai thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống:
“Anh họ, sao anh có thể nói như vậy? Em là em gái họ của anh, đến tìm anh có gì không được? Mà tại sao anh chặn số điện thoại của em?!”
Hoắc Mai vừa nói vừa tiến lên định kéo góc áo của Tạ Giác.
Tạ Giác né qua, đanh mặt nói:
“Tự cô không rõ quan hệ giữa nhà cô và nhà tôi sao? Suốt ngày quấn quýt lấy tôi, cô cảm thấy thích như vậy sao?”
Câu nói của Tạ Giác khiến Hoắc Mai kinh hãi.
Lâu như vậy tới nay, hai nhà luôn giữ hòa bình ngoài mặt, hiện tại Tạ Giác nói lời này là muốn chính thức quyết liệt với nhà họ Hoắc sao?”
“Anh họ, anh anh nói vậy là sao?”
“Là qua vài ngày nữa tôi sẽ cùng cha chính thức tới cửa nói chuyện về những gì nhà họ Hoắc các người đã làm mấy năm nay.” Trong lời nói của Tạ Giác không mang một chút cảm tình.
“Em em không biết anh đang nói gì. Anh họ, anh nói chuyện như thế, em về nhà méc với cha mẹ đây, anh chờ xem!”
Cô chủ nhà họ Hoắc Hoắc Mai từ lúc vào cửa đến hiện tại chưa được ba mươi phút đã vội vã về nhà.
Tạ Giác dám nói thẳng ra thì chắc chắn trong tay có cái gì, cô ta phải đi về báo cho nhà mình biết ngay.
Hơn nữa dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô ta thấy mặt dây chuyền trên cổ Cố Khanh giống hệt hình vẽ quyển sách.
Chờ Hoắc Mai luống cuống rời đi, vẻ mặt Tạ Giác nghiêm túc nhìn Cố Khanh:
“Cố Khanh, cô theo tôi qua đây.”
Bộ dạng đó giống như chủ nhiệm giáo dục đến sau giờ học, nhìn khiến người sợ hãi.
Lệ Hoan còn chưa hiểu gì, Tạ Giác đột nhiên nghiêm túc tìm Cố Khanh nói chuyện, cô ấy tưởng đâu xảy ra chuyện gì, anh ấy muốn phê bình Cố Khanh, Lệ Hoan vội che ở trước mặt Cố Khanh:
“Tạ Tam, anh tính làm gì? Khanh Khanh là tổ viên của tôi, anh không thể vô duyên vô cớ răn dạy em ấy!”
Tạ Giác: ?
Anh ấy chẳng qua là muốn tâm sự với em gái, ai đồn thành răn dạy em gái?
Vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Giác lập tức đổi thành bất đắc dĩ:
“Tôi chỉ là muốn nói một chuyện với Cố Khanh, bảo đảm sẽ không răn dạy cô ấy.”
Lệ Hoan mới không yên tâm tránh ra, để Cố Khanh đi theo Tạ Giác.
Tạ Giác mang theo Cố Khanh vào một phòng nghỉ, dùng bùa chú bày một kết giới cách âm.
Anh ấy nhìn Cố Khanh ngoan ngoãn đứng, hỏi:
“Gần đây khỏe không?”
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Em khỏe, nhóm chị Lệ Hoan chăm sóc em rất tận tình. Nhưng gần đây dường như có người đang tra tin tức của em, mẹ Viên của cô nhi viện nói có người đặc biệt tìm tới cô nhi viện hỏi về em. Hơn nữa sau khi đến thủ đô, em cảm thấy có ai đó giám thị mình, không biết có phải là ảo giác không.”
Tạ Giác hừ mũi, anh ấy đương nhiên biết có người âm thầm điều tra em gái của mình:
“Anh đã biết, bọn họ sẽ sớm không có thời gian điều tra em.”
Xem ra lúc trước đẩy đống phiền phức cho bọn họ còn chưa đủ nhiều, dù là bên nhà họ Hoắc hay nhà bác cả.
Trong đầu Tạ Giác suy tính đốt thêm lửa cho bọn họ, anh ấy ngước đầu nhìn hướng Cố Khanh, nhớ đến mục đích muốn nói chuyện riêng với cô.
“Cô gái vừa rồi thuộc nhà họ Hoắc, không dễ ở chung, sau này em hãy cách cô ta xa chút. Người nhà của cô ta cũng vậy, em hãy tránh xa.”
Trời biết lúc nãy thấy Hoắc Mai đi vào liền thẳng tới chỗ Cố Khanh thì Tạ Giác giận tới mức nào.