Tạ Giác không biết ý tưởng của Cố Khanh, sau khi trả mặt ngọc lại cho cô bèn nói:
“Nếu có người đến cướp thì em hãy giả vờ bị cướp, chuyện sau này có anh truy tra tiếp.”
Mấy năm nay Tạ Giác và cha đã góp nhặt nhiều chuyện nhà họ Hoắc làm trái luật, có một sự kiện lớn nếu đưa lên chính phủ thì đủ để xóa sổ nhà họ Hoắc khỏi giới huyền học.
Nhưng manh mối về chuyện năm xưa vẫn rất ít, nếu có thể thông qua mặt ngọc xác nhận người tham dự, danh chính ngôn thuận báo thù đương nhiên càng tốt.
Nói xong việc chính, Tạ Giác vuốt sống mũi, đưa một tấm thẻ qua.
?
Cố Khanh nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn thẻ, mặt thẻ không có dấu hiệu gì, chỉ dùng linh lực hình thành một ký hiệu, cô có thể cảm giác được đây là linh lực chuyên thuộc về Tạ Giác.
Tạ Giác có chút ngượng ngùng nói:
“Anh vốn định tặng quà cho em, nhưng không biết tặng cái gì. Tấm thẻ này là người huyền học chuyên dụng, giống với thẻ ngân hàng, bên trong có tích góp mấy năm nay của anh, lát nữa em thích gì cứ mua.”
Tạ Giác tỏ vẻ mấy năm nay làm nhiệm vụ và riêng tư tích góp lại linh thạch quả nhiên có chỗ hữu dụng, có thể cho em gái mua sắm thoải mái.
Cố Khanh bật cười.
Lại nhìn Tạ Giác bởi vì nói những lời này mà vành tai đỏ ửng, cô vươn tay nhận lấy, ngọt ngào nói:
“Cảm ơn anh trai.”
Lần đầu Cố Khanh gặp tình huống bị người yêu cầu mua sắm thả cửa, cảm giác khá tuyệt.
Rút về kết giới, Tạ Giác và Cố Khanh một trước một sau ra khỏi văn phòng, không khiến ai chú ý.
Cố Khanh đi ra, Lệ Hoan lập tức tiến lên hỏi:
“Có sao không Khanh Khanh? Tạ Tam tìm em làm gì?”
Lệ Hoan nhủ thầm, dường như Tạ Giác đặc biệt chú ý Cố Khanh.
Cô không muốn lừa gạt Lệ Hoan luôn chăm sóc mình, bèn nói:
“Qua vài ngày nữa chị sẽ biết.”
Lệ Hoan thấy Cố Khanh thần bí như vậy, dường như không muốn lừa dối cô ấy, không kiềm được chọt trán Cố Khanh:
“Em đấy, chờ mấy ngày cũng được, chị chống mắt xem rốt cuộc chuyện này là sao.”
Cố Khanh lại theo Lệ Hoan đi dạo.
Cố Khanh vốn không có tiền, cùng lắm lấy bùa chú của mình đổi ít linh thạch từ bộ môn, căn bản mua không nổi những thứ triển lãm trong kết giới, nên cô giữ tư thái ngắm cảnh đi dạo.
Hiện tại thì khác, cầm tấm thẻ, Cố Khanh cảm thấy mình có thể tìm xem có pháp khí gì tiện cho việc tìm vật không.
Đi dạo một lúc thì Cố Khanh nhìn trúng một la bàn.
Trước mắt cô là loại la bàn tổng hợp tam nguyên tam hợp* điển hình, làm bằng gỗ đào.
(*) La bàn có ba loại gồm la bàn tam nguyên, la bàn tam hợp, la bàn tổng hợp tam nguyên tam hợp, nếu học phong thủy thì nên chọn loại thứ ba. Nó là tổng hợp của hai loại la bàn trước, loại tam hợp là ba tầng hai mươi bốn phương vị, một trong những công năng của nó là định hướng. Loại tam nguyên có đặc điểm là từ sáu mươi bốn quẻ của quẻ dịch.
Thứ khiến Cố Khanh thích nhất là chính giữa la bàn rỗng, bên dưới có thể mở ra một lỗ hổng bỏ đồ vào. Bỏ đồ vào lỗ hổng rồi rót linh khí là la bàn sẽ theo đó tìm người, tìm vật, rất tiện lợi.
Cố Khanh đang định tiến lên xem kỹ cấp bậc của pháp khí la bàn này thì sơ sẩy đụng vào người cũng đang tiến sát lại.
“Ui da!” Là một giọng nữ.
Hai người va vào nhau, đều lảo đảo suýt té, nào ngờ đối phương xoay người kéo tay của Cố Khanh, dường như muốn kéo cô làm đệm lưng.
Mắt Cố Khanh lóe tia sáng, cũng túm chặt tay của đối phương giật mình.
Hai bên cùng kéo ngược lại khiến cả hai đứng vững.
Người va chạm với Cố Khanh là một người đẹp, khác với Hoắc Mai rực rỡ như hoa hồng, cô gái trước mắt mặc váy áo màu vàng nhạt nhãn hiệu nổi tiếng, toát ra khí chất cổ điển tựa như cung nữ trong tranh, sóng mắt ướt nước.
Nhưng thời nay bộ dạng xinh đẹp chưa chắc là người tốt!
Nghĩ đến lúc nãy đối phương bản năng kéo mình làm đệm lưng, ánh mắt Cố Khanh tối xuống.