Điều này khiến Hoắc Mai hoài nghi, nếu thứ này quan trọng thì sao có thể thoải mái đặt ở bên ngoài.
Hoắc Cẩn nheo mắt nói:
“Đây mới là bình thường. Dù sao bề ngoài của thứ này trông giống mặt ngọc hộ thân, còn là loại pháp khí hạ phẩm. Xem ra sau khi Tạ Giác tìm được cô ta thì đã cho nhiều thứ tốt, khiến cô ta không chú ý nhiều tới pháp khí hạ phẩm này.”
Nếu cố ý ẩn giấu đi, Hoắc Cẩn ngược lại sẽ hoài nghi là cái bẫy, dù sao trong ấn tượng của ông ta thì hai cha con Tạ Giác không biết bí mật mặt ngọc, cô bé kia càng không nên biết.
Hoắc Cẩn thầm nghĩ, có thể tìm một cơ hội sai người lấy đồ vật về.
Ba ngày sau, đây là ngày đấu giá.
Cố Khanh đã sớm suy nghĩ kỹ, cô muốn mua la bàn mà lúc trước mình vừa ý.
Bởi vì dùng hình thức hội đấu giá nên Cố Khanh đi theo nhóm Lệ Hoan ngồi ở đại sảnh, không có phòng riêng của mình.
Mà như vậy thì một cô gái mới đi vào giới huyền học không bao lâu như Cố Khanh có thể mua được vật phẩm đấu giá dễ khiến người có ý tưởng.
Cố Khanh suy nghĩ một hồi, định tìm cơ hội trả thẻ lại cho Tạ Giác, nhờ anh ấy mua la bàn giúp mình. Bởi vì Tạ Giác làm bộ môn Bộ Đặc Dị, có phòng riêng trên tầng hai, còn cô thì đi theo chị Lệ Hoan ngồi ở đại sảnh góp vui là được.
Bộp bộp bộp!
Nhà đấu giá đứng trên đài đấu giá ở đằng trước nhất là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc tây trang giày da, Cố Khanh thấy linh lực vòng quanh thân thể người này, chắc cũng là người tu luyện huyền học.
Nhà đấu giá gõ búa ba cái, toàn trường lập tức im lặng.
“Được rồi, các vị, hội đấu giá của chúng ta hôm nay sắp bắt đầu, chúng ta hãy xem thương phẩm đấu giá thứ nhất”
Cố Khanh cùng Lệ Hoan, và nhóm người Đổng Diệu Diệu, Thẩm Du ngồi chung một hàng ghế. Cô ngồi phía ngoài gần hành lang, Lệ Hoan ngồi cạnh cô.
Món hàng đấu giá đầu tiên triển lãm trên đài là một thanh kiếm gỗ đào.
Thanh kiếm gỗ đào này có màu đỏ sậm, là ánh sáng đặc biệt chỉ có sau khi chất liệu gỗ được mài, trên kiếm điêu khắc hoa văn phức tạp, trên thực tế hình thành một trận pháp trừ tà.
“Gỗ đào còn được gọi là gỗ tiên, gỗ chế ngự rồng, gỗ khiến quỷ sợ. Gỗ đào từ xưa đến nay được gọi là bảo vệ nhà, trừ tà, đuổi xui hưởng phúc, càng là tượng trưng của an khang trường thọ, là tài liệu diệt tà bắt quỷ sử dụng rộng khắp nhất.”
Nhà đấu giá xem thẻ ghi chú, nuốt nước miếng nói tiếp:
“Thanh kiếm gỗ đào này do thiên sư Trương thế hệ này của Long Hổ Sơn tự tay chế tạo, lấy gỗ đào thiên nhiên trăm năm, điêu khắc bằng tay, sau đó dùng linh khí nuôi dưỡng trở thành pháp khí. Tuy rằng thời gian hình thành pháp khí chỉ có ba năm, nhưng tác dụng vượt xa kiếm gỗ đào bình thường! Bởi vì là đệ tử của Long Hổ Sơn vừa đưa đến trước khi đấu giá, nên trước đó không triển lãm nó.”
Xôn xao!
Vừa giới thiệu xong, toàn trường xáo động.
Hiển nhiên trước đó thanh kiếm gỗ đào này không được triển lãm, giờ đột nhiên lấy ra làm vật phẩm đấu giá thứ nhất khiến mọi người đều không phản ứng lại.
Thứ này là thiên sư Trương thế hệ này tự tay chế tạo!
Nếu mua về, không nói tới uy lực của kiếm gỗ đào này vốn cao hơn kiếm gỗ đào khác, sau khi mua về nuôi dưỡng thêm vài năm không chừng uy lực càng lớn, chỉ bàn về nó do thiên sư Trương chế tác, mua nó là có cớ giao tiếp với Long Hổ Sơn rồi.
Những người có mặt, đặc biệt là đạo sĩ đều mắt sáng rực, đạo sĩ thích dùng pháp khí như kiếm gỗ đào nhất.
Tống Sở chú ý đến đạo trưởng Huyền Thanh bình thường kiệm lời cũng mắt sáng ngời nhìn kiếm gỗ đào trên đài.
Đúng là đạo trưởng Huyền Thanh rất hứng thú với kiếm gỗ đào, ông ấy thường dùng phất trần, nhưng cũng thèm thanh kiếm gỗ đào này.
Chẳng qua ánh mắt của Huyền Thanh tối xuống, e rằng người bình thường không mua nổi thanh kiếm gỗ đào này. May mà tâm tính của đạo trưởng Huyền Thanh tương đối rộng rãi, tự biết mua không nổi, nhìn vài cái rồi từ bỏ, không tham gia kêu giá.