Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 205 - Chương 205: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 205: Vô Đề

Hòa thượng không thể độ hóa Phan Lệ Hoa tràn đầy lệ khí đã hại chết một người nên phong ấn cô ấy vào một thẻ gỗ, sau đó đưa cho Du Tu Văn, nói phải để người chung dòng máu với Phan Lệ Hoa mang theo, chậm rãi xóa bỏ lệ khí của cô ấy, sau khi lệ khí bị loại bỏ thì cô ấy sẽ đầu thai chuyển thế.


Du Bán Sơn đã đeo thẻ gỗ mười mấy năm, sau khi có con trai thì đeo trên người con trai hơn hai mươi năm.


Phỏng chừng hòa thượng đó cũng không ngờ lệ khí của Phan Lệ Hoa chưa bị loại bỏ.


Thời gian một tấm bùa Linh Nhãn sắp hết, cảnh tượng trước mắt hơi mơ hồ, Du Bán Sơn nhanh chóng lại dán một tấm lên người.


Sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi, ông ta chưa từng nghĩ thân thế của mình sẽ tồi tệ như vậy.


Du Bán Sơn không muốn tin tưởng, nhưng đường nét của nữ quỷ khiến ông ta cảm thấy quen mắt, nhìn bộ dạng lo lắng của Du Tu Văn càng khiến lòng ông ta lạnh lẽo.


Mặt Du Bán Sơn không cảm xúc nhìn Du Tu Văn:


“Lời bà ấy nói đều là thật sao?"


Môi Du Tu Văn mấp máy, giữ im lặng.


Du Bán Sơn đã hiểu, ông ta không nhìn Du Tu Văn nữa, quay sang nhìn về phía Phan Lệ Hoa:


“Cho nên, ngài muốn làm cái gì?"


Phan Lệ Hoa không muốn mạng của Du Tu Văn, cười tiêu sái nói:


“Ta muốn cho các ngươi đều biết Du Tu Văn rốt cuộc là loại người gì! Hơn nữa ta chịu khổ nhiều năm như vậy, để Du Tu Văn chết đơn giản thì quá hời cho hắn!”


Phan Lệ Hoa vận dụng một luồng âm sát khí đánh vào trong thân thể của Du Tu Văn, ông cụ lập tức mềm nhũn ngã xuống, tứ chi không thể nhúc nhích, miệng méo không nói nên lời, chảy nước dãi.


"Đều nói tai họa sống ngàn năm, hy vọng ngươi giữ bộ dạng này sống lâu trăm tuổi!"


Phan Lệ Hoa nói xong đánh tan lệ khí, đi đầu thai.


Phan Lệ Hoa không thể đối mặt con trai và cháu nội ruột, dù sao đó không phải là đứa con mà cô ấy mong đợi, nó là chứng minh cô ấy chịu nhục. Nhưng cô ấy sinh ra đứa nhỏ. Vì thế, sau khi quyết định số phận ngày tháng sau này của Du Tu Văn thì Phan Lệ Hoa lựa chọn rời đi.


Thanh niên nằm trên giường bệnh dường như mơ hồ nghe thấy toàn bộ câu chuyện, giọt lệ vương khóe mắt chậm rãi chảy xuống.


Sau khi Phan Lệ Hoa biến mất, vợ chồng Du Bán Sơn đầu tiên là kêu người nâng ông cụ xụi lơ dưới đất vào một phòng bệnh khác để khám, Phùng Kinh cũng đi theo hỗ trợ.


Cố Khanh thì rơi vào trầm tư.


Trước khi Phan Lệ Hoa tan biến đã thì thầm một câu bên tai Cố Khanh, dường như chỉ mình cô nghe được, những người khác không nghe thấy.


"Cảm ơn ngươi giúp ta giải thoát khỏi trạng thái người câm, trước khi đi ta sẽ nói cho ngươi một bí mật. Trong phòng kế bên có một cơ duyên lớn, tuy rằng không biết cụ thể là cái gì, nhưng dù ở trong phòng này ta vẫn cảm thụ được sức ép cực mạnh và sức mạnh công đức. Ngươi có thể đi nhìn xem."


Phan Lệ Hoa nói xong liền biến mất.


Cố Khanh đi ra phòng bệnh, phòng kế bên cũng là phòng VIP, cửa phòng đóng kín, không biết ai ở bên trong.


Cố Khanh há to miệng.


Từ khe cửa bay ra các đốm sáng vàng lấp lánh rất đẹp.


Đây là kim quang công đức?!


Ôi trời!


Cố Khanh giật mình.


Phải có kim quang công đức thâm sâu cỡ nào mới khiến đốm sáng công đức bay tới cửa cách giường bệnh bốn, năm mét rồi chui ra khỏi khe cửa?


Chẳng lẽ bên trong là người tốt bụng mười kiếp sao? Nhưng công đức của người tốt bụng mười kiếp cũng không dày như thế! Lẽ nào là tiên nhân chuyển thế?!


Cố Khanh không dám đi điều tra tình huống trong phòng bệnh.


Cô là gà con trong huyền học, lỡ làm như vậy đắc tội nhân vật lớn nào thì sao sống nổi?


Dù sao chuyện ở đây đã giải quyết xong, Cố Khanh xoay người định bước đi.


Khoảnh khắc Cố Khanh xoay người rời đi, trong phòng bệnh, một người đàn ông điển trai nhưng nét mặt tiều tụy chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt chớp mí mắt, cảm giác vừa rồi đã bỏ lỡ cái gì.


"Con trai, con tỉnh rồi? Cảm giác thế nào? Mẹ lập tức đi gọi bác sĩ."


“Ài, con từ nhỏ đã sức khỏe không tốt, sao không biết chú ý hả? Xem đi, lại bị bệnh, làm mẹ của con lo chết mất.”


Giọng nói của cha mẹ thu hút sự chú ý của người đàn ông.


Bình Luận (0)
Comment