May mắn có bọn nhỏ, khuôn mặt cười ngây thơ của bọn họ có tác dụng chữa lành, khiến thể xác và tinh thần mệt mỏi của Cố Khanh lại lần nữa tràn ngập sức mạnh.
Qua thêm vài ngày là đến ngày khai giảng.
Cố Khanh mang theo bao lớn bao nhỏ trở lại trường học, mới vào phòng ngủ đã thấy mọi người đều trở về.
Cố Khanh kéo hành lý vài phòng, không phát hiện ba người trong phòng đều không nói chuyện, đều hơi giật mình nhìn cô.
Mãi khi Cố Khanh buông xuống hành lý, nhìn về hướng ba người đang sững sờ:
“Mấy cậu làm sao thế?”
"A a a! Trời ạ trời ạ trời ạ!"
Ba người xúm lại, người sờ mặt, người nhéo tay.
Hách Viện Viện ném ra một câu:
“Khanh Khanh, cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ hả???”
“Vớ vẩn!” Trần Nhất Khả vỗ Hách Viện Viện một cái, lại vuốt tay Cố Khanh: “Thẩm mỹ sao mà tiện thể sửa luôn bàn tay đẹp như vậy chứ!”
Cố Khanh ngơ ngác nhìn ba người bạn ‘sàm sỡ’ mình.
“Rồi tóm lại là mấy người đang làm gì?”
Cố Khanh bị đẩy tới bồn lavabo, Hách Viện Viện chỉ hướng người trong gương:
“Cậu không phát hiện cái gì sao?"
Cố Khanh nhìn, ảnh phản chiếu trong gương vô cùng bình thường, vì thế cô lắc đầu: “Không phát hiện cái gì."
Thẩm Thần gật gù xác định:
“Khanh Khanh, cậu trở nên xinh đẹp hơn nhiều!”
Trần Nhất Khả đã nhanh chóng lục ra ảnh chụp của Cố Khanh hồi huấn luyện quân sự năm nhất, đưa qua cho cô xem:
“Tự cậu so sánh liền biết.”
Cố Khanh nhìn di động, đó là hình chụp của cô hồi năm nhất, lại ngắm mình trong gương mới phát hiện đúng là mình thay đổi nhiều.
Mặt trắng trẻo mịn màng hơn nhiều, như trứng gà lột vỏ. Có câu da trắng che mọi cái xấu, trắng lên làm cô đẹp hơn nhiều.
Ngũ quan vẫn là của cô, nhưng có thay đổi nhỏ, càng tinh xảo hơn, phối hợp khuôn mặt đặc biệt thích hợp.
Cố Khanh ấp úng nói:
“Chắc tại mỗi ngày tôi luyện công ha?”
Trừ mỗi buổi sáng kiên trì luyện tập thuật luyện thể cơ sở tăng lên linh khí, Cố Khanh không nghĩ ra nguyên nhân khác.
Ba cô gái đều nghe được, hỏi thăm Cố Khanh, được cho biết công pháp đó không cần giữ bí mật thì đều tỏ vẻ sáng sớm mai nhất định đi theo Cố Khanh chăm chỉ học công pháp của cô.
Ai có thể bỏ qua phương pháp khiến mình biến đẹp?
Sự thay đổi bề ngoài của Cố Khanh không phải đột nhiên, mà là dần biến đổi.
Từ sau khi bắt đầu tu luyện, mỗi buổi sáng sớm Cố Khanh luyện tập thuật luyện thể cơ sở một lần, à, bây giờ chỉ còn ba trong số bảy mươi hai động tác cơ sở là cô sẽ hoàn thành trọn vẹn, có thể tập ba mươi sáu động tác cấp bậc cao hơn.
Từng ngày qua đi, Cố Khanh cũng dần đổi khác.
Lúc trước do gặp nhau mỗi ngày nên mấy người bạn cùng phòng đều không phát hiện. Cố Khanh cũng vậy, mỗi ngày đều soi gương nên không cảm thấy chính mình có thay đổi gì.
Nhưng qua một kỳ nghỉ đông không gặp mặt, Cố Khanh trở lại trường học, nhóm người Hách Viện Viện vẫn giữ ấn tượng bộ dạng của cô trước kỳ nghỉ, so sánh với cô bây giờ đương nhiên làm họ giật mình.
Từ khuôn mặt đến khí chất của Cố Khanh đều thay đổi, làm các cô gái suýt không nhận ra.
Hơn nữa Cố Khanh cầm bao lớn bao nhỏ đều là quần áo, giày, các loại sinh hoạt đồ dùng càng đối lập rõ ràng so với trước kia không có tiền, mỗi lần về trường học chỉ mang vài bộ quần áo.
Hơn nữa nhìn bộ đồ Cố Khanh mặc trên người liền biết là loại có nhãn hiệu cao cấp.
Cố Khanh che giấu sự thay đổi này, cười tủm tỉm nói cho các bạn biết cô đã tìm được người nhà.
Những người bạn càng giật mình, chỉ đi thủ đô một chuyến đã tìm được người nhà?! Việc này rất giống tình tiết trong phim truyền hình!
“Nói vậy là cậu đi thủ đô trực tiếp thành cô chủ trong gia tộc lớn rồi?” Mắt Hách Viện Viện sáng rực hỏi: “Gia tộc lớn trông như thế nào?”
Cố Khanh bất đắc dĩ nhìn đối phương lại chuyển đề tài sang hóng hớt, lắc đầu nói:
“Tôi cũng không biết, trong nhà chỉ thấy cha và anh trai.”
“Ồ.” Ba người gật gù, tìm về đứa trẻ bị mất hai mươi năm vậy mà không ai đến thăm, xem ra trong này có nhiều vấn đề.
Trần Nhất Khả cảm thấy thật khó tin, hoảng hốt nói:
“Sao tôi cảm giác như đang nghe và xem tiểu thuyết? Quả nhiên nguồn gốc của nghệ thuật đến từ cuộc sống.”
Thẩm Thần là người bình tĩnh nhất, thật lòng mừng cho Cố Khanh tìm được người thân:
“Chúc mừng nhé, Khanh Khanh.”