Hướng Vi hỏi thẳng: “Là cô làm đúng không? Bỏ tờ giấy vào túi áo của tôi.”
“Cô đang nói cái gì?" Cố Khanh cố gắng chối, giả vờ không biết Hướng Vi đang nói cái gì.
"Không cần diễn." Hướng Vi đánh gãy kỹ thuật diễn hơi khoa trương của Cố Khanh.
“Có lẽ cô không biết, trong mỗi phòng học đều có camera. Tôi phản ánh với nhân viên nhà trường mình bị mất di động, được lấy ra video khoảng thời gian đó, thấy tận mắt cô bỏ giấy ghi chép vào.”
A, nếu người ta đã có chứng cứ thì nói gì cũng vô nghĩa.
"Không sai!" Cố Khanh trực tiếp thừa nhận: “Là tôi bỏ vào.”
“Cô biết được cái gì? Cô đã nhìn thấy tình huống lúc đó à? Tại sao cô không ngăn cản? Sau đó tại sao không đứng ra làm chứng?!” Hướng Vi cho rằng Cố Khanh nhìn thấy quá trình vứt xác tối hôm đó.
“Này này, cô đừng kích động!” Cố Khanh nghe Hướng Vi nói như thế liền biết là cô ta hiểu lầm, vội nói: “Tôi không thấy gì cả, hôm đó tôi sớm trở về ký túc xá đi ngủ.”
Hướng Vi nghe vậy hơi bình tĩnh lại, hỏi tiếp:
“Vậy tại sao cô biết trong hồ Tình Nhân có có xác của Thanh Thanh?”
A, nên trả lời câu hỏi này thế nào đây?
Cố Khanh do dự.
Chẳng lẽ bảo cô nói thật là Vương Thanh Thanh chính miệng nói cho cô biết?
Nhìn ra Cố Khanh do dự, Hướng Vi lạnh lùng nói: “Nếu là lời nói dối thì cô đừng nói, tôi chỉ muốn biết chân tướng."
Biết Hướng Vi không dễ bị lừa, Cố Khanh cẩn thận dè dặt nhìn Hướng Vi: “Bạn học Hướng Vi, cô có tin trên đời này có quỷ không?”
“Cô nói cái gì?!” Đầu óc Hướng Vi rối bời, thậm chí còn lạc cả giọng.
Quả nhiên, đột ngột nói ra đề tài ‘quỷ’ còn hơi vội.
Ý thức đến đề tài này dường như hơi kịch liệt, Cố Khanh định bắt đầu từ đề tài dễ tiếp thu hơn.
“Vậy đi, cô biết thứ mình đeo trên cổ có tác dụng gì sao?"
“Cái này hả?”
Hướng Vi lôi ra mặt dây đeo bằng ngọc hình phật Di Lặc: “Đây là mặt dây chuyền mẹ xin cho tôi, từ nhỏ đã mang theo trên người, bảo vệ bình an cho tôi.”
Nét mặt Hướng Vi dịu dàng hơn chút, tuy cô ta không tin mấy thứ này, nhưng đó là tấm lòng của mẹ.
Cố Khanh nói thẳng: “Vậy cô có thể thay cái mới.”
“Ý của cô là sao?” Hướng Vi nhíu mày, không rõ tại sao đề tài chuyển từ Vương Thanh Thanh qua mặt dây đeo bằng ngọc của cô ta.
Cố Khanh bâng quơ nói: “Cô hãy nhìn kỹ, mặt dây chuyền phật Di Lặc này có phải là hơi khác không?”
Cố Khanh đã sớm trông thấy mặt dây chuyền từng tỏa ánh sáng vàng chặn lại khói đen mà Hướng Vi bị dính vào khi tiếp xúc gián tiếp với quỷ hồn, hiện tại ánh sáng kia sắp biến mất, hẳn là không còn tác dụng bảo vệ bình an.
Hướng Vi nghe vậy nhìn kỹ, lập tức phát hiện khác lạ.
“Chuyện gì đây?”
Hướng Vi thấy mặt dây chuyền phật Di Lặc của mình vốn có màu xanh trong suốt lấp lánh, hiện tại bên trong có khói đen mỏng manh, hình như còn bị nứt nhẹ.
Nếu không phải luôn trên cổ, Hướng Vi dám chắc đây là mặt dây chuyền của mình thì còn tưởng đâu đã bị ai đánh tráo.
Giờ thì dễ giải thích hơn nhiều.
Cố Khanh nói: “Cái đó thật ra thì tôi có năng lực nho nhỏ hơi bị đặc biệt, đó là có thể nhìn thấy linh hồn của người chết.”
Hướng Vi ngẩn ra, không ngờ Cố Khanh sẽ nói chuyện khó tin như vậy.
“Vương Thanh Thanh tự mình nói cho tôi biết bởi vì Cao Minh tỏ tình với cô nên muốn tìm hắn ta nói rõ, không ngờ cô ấy giả vờ nói mình mang thai để kích Cao Minh, hắn ta lại độc ác bóp xỉu cô ấy rồi cột đá vào người, nhấn chìm cô ấy xuống đáy hồ Tình Nhân.”