Nghe giải thích của Tư Nam, mắt hiệu trưởng Mễ càng lúc càng sáng, sau khi cô gái nói xong thì ông ấy hỏi:
“Sau khi làm hoàn tất thì văn khí so với trước kia như thế nào?”
Ông ấy vẫn nhớ đại trận Ngũ Hành bị phá hủy.
Tư Nam không che giấu:
“Người lúc trước bố trí đại trận Ngũ Hành nhất định là đại sư phong thủy, trình độ của tôi không sánh bằng đối phương."
Ngụ ý dù thúc đẩy tháp Văn Xương cũng không có hiệu quả tốt bằng đại trận cũ.
Nhìn vẻ mặt hiệu trưởng Mễ thất vọng, Lệ Hoan bình tĩnh bổ sung thêm:
“Đạo phong thủy phần lớn là trợ lực, xét cho cùng phải dựa vào nỗ lực của mình. Tôi nghĩ vinh dự trường danh tiếng trăm năm của đại học S không thể nào hoàn toàn nhờ vào một trận phong thủy.”
Hiệu trưởng Mễ sực tỉnh ngộ, vẻ mặt tỉnh táo lại:
"Đúng đúng đúng, tôi đã nghĩ sai. Chủ yếu là đạo phong thủy quá thần kỳ, bất giác muốn nhờ cậy sức mạnh thần kỳ này cho trường học lên thêm một bậc.”
Cố Khanh làm khán giả luôn cười tủm tỉm. Hiệu trưởng Mễ có thể thoát khỏi dụ hoặc của phong thủy huyền học cũng xem như người kiên định.
Phương án cuối cùng đương nhiên làm theo lời của Tư Nam.
Nhưng trước khi bố trí phong thủy mới cần giải quyết đại trận phong thủy cũ đã.
Mấy người Cố Khanh không biết rằng, trong lúc bọn họ thảo luận phương án thì trong ký túc xá nam hướng đông nam hồ Gương, có người phát hiện ra đoàn người.
"Mau nhìn mau nhìn, đó là hiệu trưởng của chúng ta nhỉ? Sao ông ấy mang theo ba cô gái đi hướng hồ Gương? Bọn họ muốn đi làm gì?"
Người nói chuyện có biệt hiệu Khỉ Ốm trong phòng ngủ, theo như gã nói thì sở thích lớn nhất của mình là quan sát. Vì xứng với biệt danh, Khỉ Ốm cố ý lắp một kính viễn vọng ở ban công phòng ngủ, có thể nhìn thấy xung quanh trường học.
“Đâu đâu?”
Trong phòng ngủ, hai người xông đến, bọn họ tên là Bân Tử và Lư Tử.
Ba người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bị Khỉ Ốm ảnh hưởng, hai người này cũng thích dùng kính viễn vọng quan sát tình huống xung quanh trường học.
Khỉ Ốm đột nhiên hét to:
“Đệt! Cô gái kia cầm cái gì vậy?!”
Bân Tử và Lư Tử không có kính viễn vọng chỉ mơ hồ thấy bóng người, nên cũng không biết đoàn người Cố Khanh đang làm cái gì.
Nhưng Khỉ Ốm nhìn qua kính viễn vọng thấy rõ một cô gái cầm la bàn, cái loại thường thấy trong phim.
Khỉ Ốm chiếm vị trí có lợi, loan báo cho các bạn cùng phòng:
“Có một cô gái cầm la bàn, hiệu trưởng đang tìm người xem phong thủy sao? Nhưng trông cô gái kia trẻ tuổi như vậy, không đáng tin lắm.”
Trong phòng ngủ chỉ có một chàng trai còn ngồi đọc sách, bộ dạng gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt, đeo kính gọng đen, tóc rối xù.
Khuôn mẫu học sinh giỏi.
Cậu trai này tên là Trương Tường, đúng là một học sinh giỏi.
Khi Trương Tường nghe Khỉ Ốm nói đến la bàn thì bàn tay cầm sách rung nhẹ.
“Tường Tử, nhanh lại đây, lúc này còn đọc sách làm gì!” Bân Tử giật lấy một nửa kính viễn vọng của Khỉ Ốm, cũng bắt đầu quan sát.
“Đúng đúng, mọi người biết cậu là học sinh giỏi, không đọc sách cũng giỏi hơn chúng tôi rồi, đừng liều mạng thế.” Lư Tử chậm một bước nên không cướp được gì, hiện tại chỉ có thể híp mắt mơ hồ xem.
Trương Tường ngẫm nghĩ, đặt sách xuống, đi ra ban công.
"Mau nhìn mau nhìn, bọn họ đang coi phong thủy! Thật thần kỳ! Thì ra hiệu trưởng của chúng ta cũng tin thứ này, may mắn trường học còn cho chúng ta khóa chính trị chủ nghĩa Mác!”
Khỉ Ốm luôn tốt với Trương Tường nhất, dù sao có bạn là học sinh giỏi, ngẫu nhiên khi thi được ưu thế lớn.
Thấy Trương Tường lại gần, Khỉ Ốm rộng rãi nhường kính viễn vọng cho Trương Tường xem.
Không chịu nổi nhiệt tình của bạn, Trương Tường cầm kính viễn vọng nhìn thử.
Thật ra Trương Tường sớm biết phong thủy của hồ Gương bị hủy, không phải vì anh ấy biết xem phong thủy, mà là bởi vì thể chất đặc biệt của anh ấy.
Ông nội của Trương Tường từng là thầy phong thủy.
Năm xưa ông nội của anh ấy trong một lần xem phong thủy đã làm lỗi, hại gia đình người ta gặp trục trặc, bị người tới cửa trả thù. Mấy gã đàn ông vạm vỡ đến nhà bọn họ, đè ông nội ra đánh.