Có người sắp nhảy lầu, ai mà ngồi yên được chứ?
Lúc cả lớp Cố Khanh xuống dưới, bên dưới đã tụ tập một loạt người. Đoàn người chen chúc với nhau, có người la hét mau báo cảnh sát, có người hét to nói chuyện với cô gái trên lầu, có người thờ ơ, tóm lại là lộn xộn.
Giáo viên ở hiện trường từ lúc biết có học sinh định nhảy lầu thì đã báo cho cảnh sát.
Cô gái ngồi trên sân thượng mặc váy màu vàng nhạt xinh đẹp, mái tóc dài bay bay, mặc cho nhiều người đứng dưới lầu la hét thì cô gái vẫn thờ ơ.
Chỉ chốc lát Hách Viện Viện đã nghe ngóng được về cô gái trên sân thượng.
“Là đàn chị khoa kế toán, dường như là bởi vì thất tình, luẩn quẩn trong lòng "
Lãnh đạo nhà trường mang theo các bạn cùng phòng của cô gái lên lầu, lúc này cảnh sát vẫn chưa đến, bọn họ phải tranh thủ trấn an cô ấy.
Trời biết, sân thượng của tòa nhà dạy học luôn bị khóa, cô gái này lên bằng cách nào.
Cố Khanh đi theo dòng người đứng ở dưới lầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu như là bình thường bởi vì thất tình luẩn quẩn trong lòng thì đành chịu, Cố Khanh không quản được tình huống như vậy.
Nhưng đàn chị này rõ ràng là bị quỷ bám vào người!
Đúng vậy, còn nhớ hai con lệ quỷ trong đại học S mà Cố Khanh không giải quyết được không?
Cô gái mặc váy màu vàng nhạt trên sân thượng hiển nhiên bị lệ quỷ mặc váy đỏ mỗi ngày đều phải nhảy lầu chết một lần bám vào người.
Nhưng Cố Khanh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Lệ quỷ váy đỏ trừ mỗi ngày lặp lại một lần nhảy lầu thì luôn kiềm chế chính mình không hại người, tại sao lần này nhập xác? Chẳng lẽ không thể cưỡng lại bản năng của lệ quỷ?
Cố Khanh không biết đánh nhau với lệ quỷ, trình độ hiện tại của cô cũng đánh không lại đối phương.
Nhớ tới lệ quỷ này mỗi ngày nhảy lầu vào mười hai giờ đêm, nhưng đàn chị bị quỷ nhập tính nhảy lầu lúc giữa trưa, rõ ràng sự tình có chút không ổn!
Cố Khanh quyết định thật nhanh, tìm góc không người gọi điện thoại cầu cứu: “Chị Lệ Hoan, cứu mạng! Trường chúng em có lệ quỷ mặc váy đỏ nổi điên, đang bám vào người một học sinh muốn nhảy lầu!"
Sau khi Lệ Hoan hiểu rõ tình huống lập tức dẫn người hành động.
Lệ Hoan tiện thể gọi điện cho hiệu trưởng Mễ, nói cho ông ấy biết tình huống cụ thể. Nếu không thì lỡ như đánh nhau, cần sơ tán các học sinh, giáo viên ở đây trước.
Hiệu trưởng Mễ nhận được điện thoại của Lệ Hoan, gần đây ông ấy bận rộn mua cây, khi biết trong trường học có lệ quỷ và đang nổi điên thì hoảng hốt.
Ông ấy chỉ là hiệu trưởng một trường đại học bình thường thôi mà, tại sao luôn gặp phải chuyện như vậy?
Nhưng mặc dù oán trách, hiệu trưởng Mễ vẫn nhanh chóng kêu người đi sơ tán người ở hiện trường.
Cố Khanh cúp điện thoại, bắt đầu suy nghĩ kỹ nguyên nhân lệ quỷ nổi điên, cô nhanh chóng nhớ tới cậu trai tên Trương Tường mấy hôm trước tìm mình, nói là bạn cùng phòng có gì đó kỳ lạ, nhưng lúc cô đi xem thì người đó đột nhiên bình thường.
Có khi nào liên quan tới chuyện này không? Cố Khanh híp mắt suy nghĩ.
Cố Khanh đang suy nghĩ chuyện liên quan Trương Tường và Khỉ Ốm.
Phòng ngủ của Trương Tường cũng nghe thấy tin tức, nói là tòa nhà dạy học nào đó có người nhảy lầu.
Tâm tính của người trong nước là thế, thích xem náo nhiệt. Không cần quản là chuyện tốt hay xấu, nghe có chuyện là luôn như ong vỡ tổ lao qua.
Trương Tường đang đọc sách trong phòng ngủ, nghe Lư Tử nói bên tòa nhà dạy học xảy ra chuyện, trái tim anh ấy giật thót.
Trương Tường cùng đoàn người xem náo nhiệt chạy hướng tòa nhà dạy học.
Từ xa đã thấy trên sân thượng tòa nhà dạy học có một người mặc váy màu vàng nhạt ngồi bên mép sân, có vài người đứng gần do dự không dám tới gần, sợ kích thích đối phương.
Trương Tường không kiềm được chớp chớp mắt.
Đã lâu rồi anh ấy không nhìn thấy quỷ hồn, lúc này trông thấy một bóng chồng màu đỏ trên người cô gái ở sân thượng, tuy mơ hồ nhưng Trương Tường xác định đó là một quỷ hồn.
Bên cạnh có người đang hỏi:
“Chuyện gì vậy? Sao có người nhảy lầu?”
Lại có người trả lời:
“Nghe nói là đàn chị, bị bồ đá, chịu không nổi đả kích muốn nhảy lầu.”