Mặc cho giáo viên và các bạn cùng phòng cố gắng khuyên bảo, Hồ Duyệt làm ngơ như không nghe thấy.
Cô ta luôn cúi đầu nhìn bên dưới, ánh mắt ngơ ngẩn không biết suy nghĩ cái gì.
Lệ Hoan mang người đi lên, trước tiên khuyên ngăn giáo viên và các bạn cùng phòng của Hồ Duyệt, sau đó cô ấy chậm rãi thử tới gần Hồ Duyệt.
Tay Lệ Hoan giấu sau lưng đang cầm một lá bùa, là bùa Ngũ Lôi hàng tồn mà cô ấy chuẩn bị sẵn, có hiệu quả đặc biệt với lệ quỷ, tùy thời chuẩn bị ném bùa ra.
Không ngờ Lệ Hoan mới tới gần hai bước, Hồ Duyệt đã lườm qua.
Không, đó không phải là Hồ Duyệt.
Đó là lệ quỷ áo đỏ bám trên người Hồ Duyệt.
Nhìn khuôn mặt tỉnh táo kia thì hiển nhiên lệ quỷ này biết mình muốn làm gì.
Lệ Hoan không cố lại gần hơn, hỏi:
"Nói đi, mấy chục năm đều yên phận, tại sao lúc này đột nhiên ra tay?”
‘Hồ Duyệt’ nhìn chằm chằm Lệ Hoan, không nói chuyện.
Cố Khanh và Thẩm Du theo bên cạnh Lệ Hoan, cảnh giác quan sát.
Người bình thường duy nhất tại hiện trường là cảnh sát Phùng Quân, anh ấy không kiềm được nuốt nước miếng. Tuy sớm biết lần này không phải sự kiện nhảy lầu tự sát bình thường, nhưng trước mắt rõ ràng là con người, bọn họ lại nói cho anh ấy biết trong thân thể của đối phương có một con quỷ, loại cảm giác này thật khó miêu tả.
Đợi một lúc sau mới nghe ‘Hồ Duyệt’ phát ra âm thanh ngọng nghịu như trẻ con mới bi bô tập nói, chỉ có hai chữ: “Báo thù."
“Làm vậy không đúng!” Lệ Hoan lấy điện thoại ra, lập tức phản bác: “Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, căn cứ tư liệu mà chúng ta tra được thì ngươi tên là Tống Vi Lan, qua đời vào sáu mươi ba năm trước. Nhưng cô gái này mới hai mươi tuổi, ngươi nói báo thù e rằng tìm nhầm đối tượng.”
Nữ quỷ váy đỏ mờ mịt nhìn Lệ Hoan, khi nghe đến cái tên ‘Tống Vi Lan’ thì có phản ứng rõ rệt.
Nhưng nghe thấy Lệ Hoan nói mình tìm nhầm đối tượng, Tống Vi Lan không đồng ý.
Tống Vi Lan mượn miệng của Hồ Duyệt phun ra một câu ngọng nghịu:
“Mùi trên người giống giống nhau.”
Hiển nhiên Tống Vi Lan cho rằng cô gái này là kẻ thù của mình đầu thai chuyển kiếp, dù sao đã qua sáu mươi ba năm, kẻ thù đầu thai cũng là bình thường.
Tống Vi Lan đã chờ sáu mươi ba năm, vừa cảm giác được mùi của kẻ thù liền bị tức giận khống chế lý trí, cô ta muốn báo thù.
Mùi trên người cô gái này giống như kẻ thù của cô ta, nhất định là người kia chuyển thế!
Tống Vi Lan lặp lại quá trình tử vong của mình ngày này qua ngày khác, cô ta đã tê dại, mơ hồ. Nhưng cô ta khắc sâu nhớ kỹ mùi của kẻ thù, bởi vì thù hận mới khiến cô ta ở lại trần gian nhiều năm như vậy dù phải chịu đau khổ.
“Vậy thì càng vô lý.” Lệ Hoan nói đạo lý: “Nếu là kẻ thù của ngươi tức là đối phương hại ngươi đúng không? Nếu đối phương qua đời, tính ưu khuyết điểm một kiếp người, kẻ đó gián tiếp hại chết ngươi, không thể nào được cho đi đầu thai nhanh như vậy, còn là đầu thai làm người!”
Lệ Hoan biểu thị trong nhà có mối quan hệ với địa phủ nên rành về những việc này.
Tống Vi Lan càng thêm do dự, cô ta cảm thấy Lệ Hoan hẳn là không lừa mình, nhưng mùi trên người cô gái này khiến cô ta không muốn bỏ qua đối phương.
Trên cầu thang lên sân thượng có hai bóng người thập thò bị Phùng Quân phát hiện ra.
“Hai người muốn làm cái gì?!"
Trương Tường và Khỉ Ốm có chút lúng túng đứng ở cửa thang lầu, mãi đến khi nhìn thấy Cố Khanh mới thở phào một hơi: “Bạn học Cố Khanh, chỗ chúng tôi có manh mối."
Trương Tường ra hiệu Khỉ Ốm lấy đồ vật ra.
Khỉ Ốm móc từ trong túi ra một vật bị vải đỏ bao lại.
Thì ra hai người này đi đào đồ vật trước rồi mới tới đây.
Cố Khanh bước đến nhìn thứ Khỉ Ốm đưa qua, hắng giọng, vận dụng một lớp linh khí bọc tay mình rồi mới cầm nó.
Cô đi hướng Lệ Hoan.
Rõ ràng Tống Vi Lan lại xao động.
“Là mùi này, là mùi của người kia! Báo thù!”
Tống Vi Lan khống chế Hồ Duyệt lặp đi lặp lại nói những lời này.
Cố Khanh mở ra vải đỏ, bên trong là một tấm thẻ gỗ.
‘Hồ Duyệt’ đứng lên, đi tới hai bước rồi mềm nhũn ngã xuống đất, đã hôn mê.