Sơn Linh cảm thấy mình không có hy vọng sống, không chừng sẽ bị người chế thành đan dược ăn, trong đôi mắt sáng lấp lánh chảy ra hai giọt nước mắt?
Đạo sĩ già nhanh tay nhanh mắt lấy một bình ngọc ra khỏi túi hứng lấy nước mắt của Sơn Linh.
Nước mắt của Sơn Linh cũng là thuốc dẫn rất quý giá.
“Hic.”
Sơn Linh phát hiện nhóm người này ngay cả nước mắt của mình cũng không bỏ qua, nó ngược lại không khóc nữa, nhắm mắt, không giãy giụa, xem bản thân như hà thủ ô bình thường.
Trương Vô Liệt ngồi ở ghế trước thèm muốn nhìn Sơn Linh:
“Sư phụ, Sơn Linh này thật sự hữu dụng như vậy? Có thể cho đồ đệ nhìn xem được không?”
Đạo sĩ già nghe vậy liếc gã một cái, không nhắc tới chuyện Sơn Linh:
“Vô Liệt, con phải học theo sư huynh nhiều vào, trầm ổn một ít, lần này nếu không phải vi sư phản ứng nhanh không chừng Sơn Linh đã chạy thoát.”
Đạo sĩ già vừa nói vừa nhét Sơn Linh vào túi lại, phù văn trên núi được đặc biệt vẽ ra, xem như tác phẩm tự hào của đạo sĩ già, chẳng những khiến Sơn Linh ở bên trong không thể sử dụng linh khí, còn có hiệu quả giấu hơi thở.
“Vâng thưa sư phụ.” Trương Vô Liệt cung kính nói, không dám hỏi về Sơn Linh nữa, gã yên lặng ngồi trên ghế, cúi thấp đầu, ánh mắt vụt qua một chút dữ tợn.
Đạo sĩ già vừa lòng gật đầu, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một lúc, bọn họ đã bận rộn nhiều ngày vì bắt Sơn Linh.
Đạo sĩ già bỗng mở mắt ra, dường như lão cảm giác được cái gì.
Đạo sĩ già tặc lưỡi, bất đắc dĩ đứng lên, kéo xuống một lá bùa dán trên trần xe, lại dán một tấm khác lên, mới tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Lần này vì hoàn thành kế hoạch điệu hổ ly sơn bắt giữ Sơn Linh mà lão trả giá rất lớn.
Dùng thẻ gỗ gọi ra lệ quỷ Tống Vi Lan vẫn luôn cắn chặt lão không nhả, khiến trường học hỗn loạn, buộc người phụ trách Bộ Đặc Dị phải đi xử lý.
Vậy là sự chú ý vào núi hoang sẽ ít đi nhiều, tiện cho lão bắt Sơn Linh.
Đạo sĩ già đã nghĩ kỹ rồi, thẻ gỗ có hơi thở của lão, sẽ kích thích lòng báo thù của Tống Vi Lan, lại có tác dụng mê hoặc và tăng cường âm sát khí, có thể khiến Tống Vi Lan rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Lệ quỷ đấu với Bộ Đặc Dị thì hai bên cùng bị tổn thương.
Tuy đã bắt được Sơn Linh, nhưng Tống Vi Lan hoàn toàn không bị thẻ gỗ ảnh hưởng, cũng không bởi vì hại người mà bị nhóm người Bộ Đặc Dị bắt, ngược lại cô ta dựa vào hơi thở của thẻ gỗ đuổi theo lão.
Đây là rắc rối lớn.
Đạo sĩ già không muốn đụng độ với lệ quỷ Tống Vi Lan, việc khẩn cấp trước mắt là nhanh chóng đi thủ đô.
Lá bùa dán trên xe là bùa Ẩn Nấp.
Loại bùa này trong thời gian nhất định có thể giấu hơi thở của mọi người trong phạm vi chiếc xe, phòng ngừa Tống Vi Lan căn cứ hơi thở đuổi theo.
Nhưng lá bùa này có thời hạn, một tấm chỉ giữ hiệu quả một tiếng đồng hồ.
Đạo sĩ già nhìn vài tấm bùa Ẩn Nấp còn sót lại, dù đã có Sơn Linh trong tay vẫn làm lòng lão nhỏ máu.
Trong khi nhóm người đạo sĩ già chạy đi thủ đô, quỷ hồn của Tống Vi Lan đuổi theo.
Cố Khanh và nhóm Lệ Hoan đang nghiên cứu tư liệu về Tống Vi Lan.
Bọn họ không biết người bắt đi Sơn Linh là ai, chỉ biết là một đạo sĩ mang theo hai người trẻ tuổi.
Theo thông tin hiện có thì đối phương là người Tống Vi Lan khắc ghi không quên muốn báo thù.
Bọn họ cần đọc tư liệu của Tống Vi Lan tìm ra kẻ dắt mũi bọn họ.
Tư liệu ghi Tống Vi Lan là nhóm sinh viên sớm nhất của đại học S.
Thời đại đó tỷ lệ chọn sinh viên cực kỳ ít, hơn nữa gia đình của Tống Vi Lan là nông thôn, ba đời bần nông, con nhà nòi.
Ở trong tình huống này còn có thể thi lên đại học, trong ổ núi hoang rừng vắng bay ra phượng hoàng vàng là câu dành cho loại người như Tống Vi Lan.
Bởi vì thời đại lâu năm, ngày xưa nhảy lầu tự sát không phải chuyện sáng rọi gì, nên tư liệu rất ít ỏi.
Trong hồ sơ niêm phong của cục cảnh sát chỉ có đánh giá của giáo viên và mấy bạn học của Tống Vi Lan lúc ấy. Bọn họ đều nói Tống Vi Lan là một cô gái xinh đẹp, lương thiện, cần lao, hoàn toàn không ngờ tại sao cô ta làm chuyện như vậy.