“Ngốc gì mà ngốc thế! Chúng ta không ngủ trong phòng, ngày mai Cao Minh thức dậy chẳng phải là phát hiện ra ngay có gì khác lạ sao!”
Rồi, hiểu luôn.
Ba người leo lên giường của mình, nhưng mà trên thực tế không ai ngủ được.
Hôm sau, sinh viên nam liền đưa bút ghi âm cho Hướng Vi, sau đó không nhận một trăm tệ mà chạy mất dép.
Thật ra, ngày hôm qua Cao Minh nói mớ không phải vì bị Vương Thanh Thanh nhập. Cô ta không ngờ sau khi thành công nhập xác, âm khí tích lũy nhiều ngày khiến Cao Minh trong lúc nửa mơ nửa tỉnh đã nhìn thấy quỷ hồn của cô ta, không tự chủ được khai hết quá trình giết người của mình.
Quả thực là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức tưởng tượng!
Nội dung trong bút ghi âm cung cấp phát hiện mới cho Hướng Vi.
Bọn họ đều không ngờ thần kinh vận động của Cao Minh rất tốt, có thể từ tầng ba trèo ống nước xuống tầng hai, rồi tiếp từ lầu hai nhảy xuống. Như vậy mới không có người phát hiện sự thực Cao Minh từng rời khỏi phòng ngủ.
Hướng Vi lập tức xin tra xét camera ban công tầng dưới phòng ngủ của nhóm Cao Minh, quả nhiên phát hiện ra đêm Vương Thanh Thanh tử vong có một bóng đen từ phòng ngủ của nhóm Cao Minh nhanh nhẹn nhảy xuống.
Giao video và bút ghi âm cho cảnh sát, cảnh sát cũng không ngờ học sinh thời nay có năng lực như vậy, bọn họ còn đang điều tra mà người ta đã đưa ra chứng cứ rồi.
Cảnh sát lập tức bắt Cao Minh.
Nhìn thấy bút ghi âm và video, Cao Minh hiểu rằng tiếp tục giảo biện không có tác dụng gì, mở miệng thừa nhận hết thảy.
“Tôi không cố ý, Thanh Thanh nói cô ta mang thai, muốn vạch trần tôi, tôi giận quá nên bóp cổ cô ta, không ngờ chỉ vì vậy mà cô ta tắt thở. Vì không để ai phát hiện nên tôi mới ném xác chết vào hồ Tình Nhân, tôi không cố ý.” Cao Minh không ngừng lặp lại những lời này.
“Cậu có chắc không?” Cảnh sát ngồi phía đối diện Cao Minh mở ra một phần tư liệu, là báo cáo khám nghiệm tử thi của Vương Thanh Thanh.
Xem không hiểu số liệu bên trong, nhưng có thể đọc hiểu một câu là người chết không có hiện tượng mang thai, nguyên nhân tử vong là chết chìm.
Cao Minh thộn mặt ra:
“Thế thế là sao?”
Cảnh sát nói:
“Nghĩa là Vương Thanh Thanh không hề mang thai. Lúc đầu cô ấy không chết, chỉ tạm thời nghẹt thở vì bị bóp cổ, rơi vào tình huống chết giả. Là về sau cậu ném cô ấy vào trong hồ, mới dẫn đến cô ấy chết chìm!”
“Không không thể nào sao có thể?! Điều này không thể nào!!!”
Bị âm khí quấy nhiễu nhiều ngày khiến sắc mặt Cao Minh xanh mét, hốc mắt trũng sâu, đã không còn khí chất nam thần ấm áp của trường, hiện tại anh ta bị tin tức này đả kích hơi hoảng hốt.
Cảnh sát và Cao Minh nhìn thấy Vương Thanh Thanh luôn theo sau lưng anh ta rốt cuộc xua tan khói đen trên người, trở lại bộ dạng vốn có của mình.
Đã không còn thứ gì trói buộc cô ta ở bên Cao Minh nữa, cô ta tự do.
Cha mẹ của Vương Thanh Thanh đi ra cục cảnh sát, đã khóc cạn nước mắt.
Bọn họ không ngờ con gái của mình chết vì tranh chấp với bạn trai, còn là sau khi bị bóp cổ xỉu, tưởng cô ta chết nên ném vào trong hồ dẫn đến chết chìm.
Cha mẹ họ Vương cố chịu đựng đau thương đi phòng ngủ của con gái thu thập đồ vật.
Cha mẹ Vương năm nay khoảng năm sáu chục tuổi mà dường như thoáng chốc già đi rất nhiều, lần trước mái tóc còn đen bóng nay cũng bạc phơ.
Thu thập đồ vật Vương Thanh Thanh để lại, một lúc sau mẹ Vương không kiềm được nước mắt.