“Chuyện chuyện này là sao? Thứ trên người của tôi là gì vậy?”
Tống Thời Vũ thoáng chốc liên tưởng đến lời của Tiêu Thành Phong.
Vậy là con nhỏ Vương Thơ Tình thật sự biết yêu pháp? Nhỏ đó muốn hại cô ấy? Lời Tiêu Thành Phong nói lúc ấy là thật sự?!
“Dám hại tôi! Chờ tôi tìm người đập chết con đó!”
Tống Thời Vũ táo bạo, muốn kêu vệ sĩ của mình đi đánh người, nhưng nếu đánh Vương Thơ Tình, đối phương nhất định sẽ méc cha của cô ấy, làm sao bây giờ?
Hướng Vi đè lại Tống Thời Vũ kích động:
“Bình tĩnh, hiện tại vấn đề của cậu không lớn, phỏng chừng người tên Tiêu Thành Phong càng nguy hiểm hơn.”
Tống Thời Vũ cũng nghĩ đến tình huống như bị phân cách phân liệt của Tiêu Thành Phong, rõ ràng là bị khống chế rồi!
Tống Thời Vũ nắm tay của Hướng Vi, phát hiện khói đen bắt đầu lan tràn hướng tay của bạn mình thì vội rụt tay về:
“Vi Vi, cậu nói xem tôi phải làm sao?”
Khi Hướng Vi nhìn thấy khói đen lập tức nghĩ đến Cố Khanh, chẳng qua với tính khí của Tống Thời Vũ chỉ sợ thấy Cố Khanh tuổi xấp xỉ như bọn họ sẽ không tin trình độ của cô.
Hướng Vi ngẫm nghĩ, cắn răng nói:
“Tôi quen một đại sư, rất lợi hại, chẳng qua bề ngoài khá trẻ.”
Lúc này mà còn quan tâm trẻ với già gì nữa?!
Tống Thời Vũ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Được được, chỉ cần là đại sư, chúng ta liên hệ người đó ngay đi!”
Hướng Vi liên hệ Cố Khanh.
Cho nên mới có cảnh tượng quán cà phê sách đầu chương.
Tống Thời Vũ đã nghe Hướng Vi nói đại sư rất trẻ tuổi, nhưng không ngờ trẻ đến mức này, là bạn cùng lứa của họ, còn là bạn cùng trường?
Cố Khanh không quan tâm khi bị Tống Thời Vũ hoài nghi.
Cô thản nhiên nhìn cổ tay của Tống Thời Vũ:
“Có phải cổ tay hơi đau? Hai ngày nay hơi khó ngủ, luôn mơ ác mộng?”
Đôi cổ tay với làn da trắng như ngọc, không thấy có vấn đề gì, nhưng Cố Khanh hỏi Tống Thời Vũ có phải bị đau cổ tay, âm khí mơ hồ trên người cô ấy cũng sẽ ảnh hưởng giấc ngủ.
Tống Thời Vũ nghi hoặc nhìn về hướng Hướng Vi, tưởng rằng bạn mình nói cho Cố Khanh. Hướng Vi vội lắc đầu, cô ấy chỉ nói là có việc cần nhờ Cố Khanh giúp, còn chưa kịp nói là chuyện gì.
Thấy phản ứng của Hướng Vi, Tống Thời Vũ thế này mới hơi tin tưởng vị đại sư quá trẻ này, nói: "Đại sư xem giùm trên người của tôi có gì không ổn không? Có phải là có người đang hại tôi? Chỉ cần đại sư giải quyết giúp tôi thì tiền không là vấn đề."
Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn khiến Tống Thời Vũ biết thứ có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề, nhưng phương thức nói chuyện như vậy hơi khó nghe.
Cố Khanh không trả lời đồng ý giúp hay không, âm khí trên người Tống Thời Vũ không nặng, chưa đến mức cần đặc biệt tìm người giúp, cùng lắm là thân thể khó chịu mấy ngày.
Nhưng ngọn nguồn tạo thành loại âm khí này thì cần xem kỹ.
Cố Khanh nói:
“Hãy nói rõ mọi chuyện trước.”
Sau đó Tống Thời Vũ và Hướng Vi thi nhau kể lại vụ việc.
Cố Khanh càng nghe chân mày càng nhíu chặt.
Pháp thuật khống chế lòng người?
Nếu trong trường học xuất hiện người tu luyện huyền học như vậy, không có lý nào Cố Khanh không biết.
Bằng vào đôi mắt cho Cố Khanh nhìn thấy linh lực quanh thân người tu luyện huyền học khác biệt với mọi người. Lúc trước ở cổng trường nhìn ba người cãi lộn, Cố Khanh không phát hiện có vấn đề gì.
Chỉ nghe Tống Thời Vũ thuật lại, tạm thời Cố Khanh nghe không ra có vấn đề gì.
Nhưng mấy hôm trước Cố Khanh học được một môn thuật Huyền Quang, vừa lúc có thể sử dụng.
Cố Khanh nhìn Tống Thời Vũ:
“Có thể cho tôi mượn một sợi tóc không?”
Tống Thời Vũ đương nhiên đồng ý, bứt một cọng tóc đưa cho Cố Khanh, tóc quăn màu hạt dẻ, rất xinh đẹp.
Cố Khanh cầm lấy một ly nước lọc đặt ở một bên, bỏ sợi tóc vào trong nước, làm phép niệm chú:
"Thiên hoàng sắc nhật diễn pháp chân. Cửu thiên ngũ sắc tường vân hàng. Kim quang hạo khiết kiền khôn chiếu. Vạn thần xuân triệu phó long hoa. Hàng đàn toàn y thiết khẩu đoạn. Bất đắc ẩn hình thuyết hư ngôn”
Sợi tóc trong ly thoáng chốc biến mất, nước trở nên đục ngầu, trên mặt nước dần hình thành một mặt gương.