Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, Tiêu Thành Phong nói với Tống Thời Vũ:
“Vương Thơ Tình trừ khống chế tôi ra, tôi nghe trong lời nói của cô ta dường như tràn ngập oán hận với gia đình cậu, hình như có giở trò gì trên người cha của cậu.”
Tống Thời Vũ vừa nghe lời này, hoàn toàn thay đổi sắc mặt:
“Cậu nói sao?!”
Tống Thời Vũ phỏng đoán Vương Thơ Tình sẽ hại mình, hại mẹ mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ Vương Thơ Tình sẽ hại cha của mình, người tốt với Vương Thơ Tình nhất trong nhà họ Tống.
Tống Thời Vũ nhìn về hướng Cố Khanh, lúc này chỉ có Cố Khanh mới giúp được cô ấy.
Cố Khanh gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi xem cha của cậu.”
Cố Khanh đi theo Tống Thời Vũ cưỡi chiếc xe thể thao xa hoa về nhà của cô ấy, vừa lúc có mặt đủ người.
Cha Tống vô lực ngã trên sofa, mẹ Tống ở bên cạnh sốt ruột luống cuống:
"Lão Tống, Lão Tống? Ông làm sao vậy?”
Vương Thơ Tình thì quỳ ở một bên khóc sướt mướt, chẳng có chút khí chất của hoa sen trắng.
“Có chuyện gì vậy?”
Tống Thời Vũ hoảng hốt đi vào.
Rõ ràng cô ấy đã gọi điện thoại cho cha mẹ, nói cho họ biết Vương Thơ Tình không có ý tốt, cô ta dùng tà thuật hại người.
Tuy cha mẹ nửa tin nửa ngờ, nhưng đều hứa với cô ấy rằng sẽ cách xa Vương Thơ Tình.
Tại sao cha thành bộ dạng hiện tại?
Tống Thời Vũ lắc cánh tay của cha Tống:
“Cha, cha bị sao vậy? Tỉnh lại đi!”
Cha Tống hít thở đều đều, sắc mặt cũng hồng hào, nhưng không tỉnh dậy.
“Cô đã làm gì? Đồ ăn cháo đá bát! Cha của tôi nuôi cô ăn nuôi cô học, vậy mà cô nỡ lòng nào hại ông ấy?!”
Tống Thời Vũ đi đến trước mặt Vương Thơ Tình, vung tay lên muốn tát.
Không ngờ Vương Thơ Tình còn đang khóc thê thảm nhanh nhẹn bắt lấy tay của Tống Thời Vũ.
Tống Thời Vũ sửng sốt.
Vương Thơ Tình mỉm cười nói:
“Cha của tôi từng cứu cha của cô, nên cha cô nuôi tôi chẳng phải là chuyện nên làm à? Hơn nữa, những năm gần đây gia đình các người ném tôi ở trong căn nhà lạnh băng, mỗi lần đến đây là cô và mẹ cô luôn châm chọc mỉa mai tôi. Trừ tiền ra, các người có ân tình gì với tôi?!”
Mẹ Tống ở bên cạnh nói chuyện: “Cho dù như vậy, Lão Tống chưa từng bạc đãi cô, nếu cô hại tôi hay Thời Vũ thì còn có lý do, nhưng cô hại Lão Tống là đồ vô ơn!”
“Tôi không hại chú Tống!” Vương Thơ Tình nóng nảy hét to: “Tôi chỉ là chỉ muốn biết chân tướng!"
Giọng của Vương Thơ Tình nhỏ dần.
Vương Thơ Tình nhớ hồi nhỏ gia đình mình ở trong núi sâu.
Đó là một thôn trang nhỏ bé cũ nát, thuở ấy Vương Thơ Tình là cô bé không biết gì, chỉ muốn ăn kẹo.
Mẹ của Vương Thơ Tình rất đẹp, biết hát biết nhảy, biết kể chuyện rất hay, biết giặt đồ nấu cơm, quan trọng nhất là mẹ của Vương Thơ Tình yêu cha cô ta sâu đậm.
Từ nhỏ Vương Thơ Tình đã nghe người chung quanh nói:
“Vương Đại Trụ thật là gặp vận may từ trên trời rơi xuống, tìm được vợ đẹp như tiên.”
Đúng thật, cha của Vương Thơ Tình không đẹp trai, chỉ học đến cấp tiểu học, thu nhập của gia đình đều đến từ cha cày ruộng, cuộc sống nghèo khó.
Nhưng chẳng sao, ở trong lòng bé Vương Thơ Tình thì gia đình họ sống rất hạnh phúc.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày.
Cha Tống trẻ tuổi đến thăm cha của Vương Thơ Tình.
Khi thấy mẹ của Vương Thơ Tình thì cha Tống giật mình.
Thì ra cha Tống biết mẹ của Vương Thơ Tình, hai người là bạn cùng đại học.
Nhưng mẹ của Vương Thơ Tình chưa tốt nghiệp đại học đã bị lừa bán, không biết bán tới đâu.
Đánh chết cha Tống cũng không ngờ anh em từng cứu mình đã mua bạn học bị lừa bán của mình.
Vương Thơ Tình còn nhớ cô ta trốn trong phòng nhìn cha mình và chú Tống từng tặng mình kẹo ăn ngon cãi nhau đỏ mặt tía tai.
Sau đó chú Tống bỏ đi.
Qua một khoảng thời gian.
Có một đám người lại đây, cương quyết đưa mẹ của cô ta đi.
Cha cố gắng ngăn cản, người trong thôn cũng giúp đỡ.
Nhưng đối phương đã chuẩn bị từ trước, báo cảnh sát.
Cứ như thế, mẹ của Vương Thơ Tình bị mang đi.