“Lá thư chia tay kia là ta bị buộc viết. Ngày đó sau khi chúng ta chia tay, trên đường về ta gặp một đạo sĩ, đó là một tên tà đạo, trực tiếp bắt cóc ta, nói muốn ta làm đồ đệ của y, nếu không sẽ giết người thân bạn bè của ta.”
Đạo sĩ già nói chuyện nửa thật nửa giả: “Về sau đạo sĩ kia đã chết, ta có đi tìm em, nhưng bọn họ nói em đã”
Sắc đỏ trong mắt Tống Vi Lan nhạt bớt.
Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau:
“Lão đang lừa ngươi.”
Là cậu chủ nhà họ Khương.
Tống Vi Lan, đạo sĩ già và Tạ Giác cùng nhìn về phía người này.
Cậu chủ nhà họ Khương cầm một chiếc di động không biết nhãn hiệu, chắc là loại chế tạo riêng:
“Tề Thư Ký thật sự đã chết, tà đạo này cướp lấy thân thể của Tề Thư Ký. Nếu không tin, ngươi có thể hỏi lão một số bí mật sâu nhất giữa hai ngươi và Tề Thư Ký, chắc chắn lão không biết.”
Tống Vi Lan hoài nghi nhìn về hướng đạo sĩ già.
Đúng vậy, nếu không phải gương mặt này và hơi thở trên người biểu minh đây là người yêu năm xưa của cô ta, từ tận đáy lòng Tống Vi Lan không muốn tin người yêu vứt bỏ mình.
Bởi vậy lúc nhận được lá thư chia tay mới khiến cô ta tuyệt vọng.
Hiện tại cậu chủ nhà họ Khương cho Tống Vi Lan một khả năng khác.
Người này không phải người yêu của cô ta!
Đây là hung thủ hại người yêu, hại cả nhà của cô ta!
Đạo sĩ già tái mặt, lão chưa bao giờ ngờ rằng chuyện mà Tống Vi Lan cũng không biết, sao đối tượng lão muốn ‘mượn vận’ lại biết?
Mắt Tống Vi Lan sáng ngời nhìn qua, da mặt đạo sĩ già giật nhẹ, năm xưa lão chỉ được chút mảnh nhỏ ký ức, nếu cô ta hỏi kỹ thì sẽ bị chọc thủng ngay.
“Câu đầu tiên ngươi nói với ta là gì? Hai chúng ta tỏ tình với nhau vào lúc nào? Khi ta nói cho ngươi biết ta có thai, ngươi nói câu đầu tiên là gì?”
Hàng loạt câu hỏi tung ra, đạo sĩ già trầm mặc.
Đã lòi mặt chuột! Lão thật sự không phải là Tề Thư Ký!
Nghĩ đến người yêu thì ra đã bị lão hại chết từ lâu, lão còn gián tiếp hại chết mình và con, mắt của Tống Vi Lan đỏ thẫm, trong con mắt tràn ngập thù hận, âm khí càng lúc càng đậm, tùy thời chuẩn bị bùng nổ chết chung với đạo sĩ già.
Tạ Giác đứng che trước mặt đạo sĩ già:
“Ngươi còn chưa thể giết hắn. Chúng ta cần biết một số tư liệu từ miệng của lão.”
Tròng mắt đạo sĩ già đảo tròn:
“Đúng rồi, bộ trưởng Tạ, chỉ cần cậu cứu tôi khỏi đây thì hỏi gì tôi cũng trả lời.”
Đạo sĩ già muốn đẩy Tạ Giác đi đấu với Tống Vi Lan để hai bên cùng bị thương.
Cậu chủ nhà họ Khương cầm Sơn Linh lại mở miệng nói:
“Ngươi giết hắn thì vào địa phủ sẽ đi địa ngục chịu phạt.”
Tống Vi Lan nói:
"Ta không để ý."
“Nhưng nếu làm vậy thì ngươi không thể cùng Tề Thư Ký bên nhau.” Cậu chủ nhà họ Khương nói: “Tề Thư Ký đã chờ ngươi trên cầu Nại Hà mấy chục năm."
Tống Vi Lan lập tức xông đến, nhìn vào mắt cậu chủ nhà họ Khương:
“Ngươi nói đều là thật?"
Cậu chủ nhà họ Khương mỉm cười:
“Ta không bao giờ nói dối.”
Tống Vi Lan tin, thật sự tin, nhưng lại do dự.
Tống Vi Lan muốn tự tay báo thù cho gia đình mình, nhưng sau khi báo thù thì sao? Cô ta phải đối mặt thống khổ lại chia xa người mình yêu.
Lúc này Tạ Giác cung cấp một phương án:
“Xin yên tâm, tà đạo này làm nhiều việc ác, quốc gia nhất định sẽ khiến lão nhận trừng phạt nên nhận, hiện tại chẳng qua là vì lão chưa phun ra thứ mình biết nên cho sống yên ổn thêm vài ngày. Nếu ngươi còn chưa hết giận thì”
Tạ Giác dồn sức lên tay vỗ vào đan điền của đạo sĩ già, phế bỏ đan điền.
Trong mắt đạo sĩ già tràn ngập tuyệt vọng, xong rồi, hoàn toàn tiêu đời. Không có linh lực, cho dù lão có nhiều thủ đoạn hơn nữa cũng không vận dụng được.
Tạ Giác nói với Tống Vi Lan:
“Nghe nói trên đời này thống khổ nhất không phải chết mà là sống không bằng chết."
Tống Vi Lan lập tức hiểu hàm ý của Tạ Giác. Anh ấy phế đan điền của đạo sĩ già, chặt đứt hy vọng của lão, Tống Vi Lan cũng đánh âm khí vào người lão.