Tạ Giác nghe Lệ Hoan báo cáo các sự vật của chi nhánh trong thời gian gần đây, khi nghe cô ấy nói bọn họ dùng bùa Rước Quỷ mời được trùm địa phủ mới tra được chuyện đạo sĩ già đổi mệnh, anh ấy nhớ đến chuyện này.
Lúc trước vì chuyện quá khẩn cấp, sau khi biết tướng mạo của đạo sĩ già và chuyện đổi mệnh, Lệ Hoan nhanh chóng kêu Đổng Diệu Diệu phỏng ra bộ dạng về già của lão rồi gửi về bộ môn, không nói kỹ chuyện rước quỷ với Tạ Giác.
Tạ Giác hỏi:
“Các người có biết một người tên Khương Mặc Ngôn không?”
Rõ ràng Khương Mặc Ngôn chưa đi thủ đô nhưng biết chuyện đạo sĩ già đổi mệnh, biết luôn cô nhi viện của Tề Thư Ký thật không đầu thai còn ở lại địa phủ, Tạ Giác mãi chưa rõ vì sao.
“Là một thanh niên ốm yếu, hơn hai mươi tuổi, khí vận trên người mạnh mẽ nhưng không tu luyện linh lực.”
Tạ Giác miêu tả tỉ mỉ, còn giơ di động chứa tư liệu về Khương Mặc Ngôn cho hai cô gái xem.
Cố Khanh và Lệ Hoan liếc nhau, cái tên Mặc Ngôn hình như vị m Dương Tuần Tra Sử cũng tên giống như vậy?
Nhưng người ta là trùm địa phủ, dường như không dính dáng gì tới người bình thường khí vận mạnh trong tư liệu của Tạ Giác.
Người bình thường ở nhân giới chắc không thể nào là sếp trong địa phủ?
Thế là hai người cùng nhau lắc đầu, không thể nào không thể nào.
Tuy phủ nhận nhưng hai người vẫn ôm chút nghi hoặc.
Đặc biệt là Cố Khanh, nhớ tới m Dương Tuần Tra Sử kêu cô đi thủ đô thì rơi vào trầm tư.
Chuyện này tạm xong.
Ngụy Thục Ngọc đi theo đoàn người Tạ Giác, Lão Lương đến thủ đô.
Cuộc sống vườn trường của Cố Khanh khôi phục bình tĩnh.
Thật sự bình yên.
Từ khi Cố Khanh sống lại đến bây giờ đã lâu rồi không được yên lặng như vậy.
Quỷ hồn còn ở lại trường lâu dài chỉ có quỷ treo cổ ở tầng hầm gara, đến nay vẫn không muốn mở miệng nói chuyện, chỉ treo cổ đu đưa như chơi xích đu, trông khá vui vẻ.
Hiệu trưởng Mễ thúc giục tháp Văn Xương nhanh chóng xây dựng, bày trận cần cây đào, rốt cuộc tìm được một gốc trăm năm, đã thuận lợi mua được, chỉ chờ di chuyển tới nơi trồng.
Với cây hạnh thì chịu bó tay.
Tư Nam khá rộng rãi, nói thẳng với hiệu trưởng Mễ là khi nào tìm đủ vật thì sẽ bố trí phong thủy giúp cho, khiến hiệu trưởng Mễ vô cùng cảm kích.
Trong lúc hiệu trưởng Mễ bận rộn tìm tài liệu cũng từng tìm đến Cố Khanh.
Cố Khanh vốn cho rằng hiệu trưởng Mễ là bởi vì không tìm được cây hạnh nên nhờ cô giúp.
Không ngờ hiệu trưởng Mễ với cái đầu bóng loáng như quả trứng gà, xoa tay nịnh nọt hỏi Cố Khanh:
“Bạn học Cố Khanh, trong khoảng thời gian này ông nội của tôi có chỉ thị gì không?”
Bởi vì giáo sư Mễ không thể tự nhập mộng, đã dùng hết bùa Nhập Mộng, ngược lại khiến hiệu trưởng Mễ hoảng sợ phải chăng ông nội cực kỳ bất mãn với thư viện trường, nên không muốn nói chuyện với cháu nội?
Thái độ khủng hoảng sợ ông nội không hài lòng của hiệu trưởng Mễ khiến Cố Khanh dở khóc dở cười, đành đồng ý cho giáo sư Mễ thêm mấy lá bùa Nhập Mộng, để ông cụ khi nào rảnh rỗi thì đi ‘thăm’ cháu nội.
Cuộc sống trường học đã định sẵn sẽ không bình tĩnh quá lâu.
Không biết từ khi nào, trong ký túc xá nữ bắt đầu lưu hành một loại đồ trang điểm mới, kem mặt mộc nhà làm vừa rao bán trên Taobao.
Nghe nói loại kem mặt mộc này có hiệu quả rất tốt, con gái không trang điểm chỉ cần bôi một lớp kem mỏng lên mặt thì khuôn mặt sẽ sáng sủa rạng ngời, hiệu quả tốt còn hơn bỏ ra một tiếng đồng hồ tô son đánh phấn.
Các cô gái khen ngợi loại kem này, cảm thấy vượt xa các loại đồ trang điểm đang bán, cơ hội khiến kem mặt mộc hot như vậy xuất phát từ một cô gái tên Tiểu Chi ở khoa thực phẩm.
Bề ngoài của Tiểu Chi không đẹp.
À thì có lẽ ở trong mắt đa số người cô ta hơi xấu.
Bởi vì trên mặt cô ta, gò má bên trái gần mắt có một mảng bớt màu đỏ sẫm rất to.
Mấy năm nay Tiểu Chi bị ức hiếp rất nhiều chỉ vì bớt trên mặt.
Lúc ở nhà trẻ, tất cả đều là con nít, nhưng con nít cũng sớm có thẩm mỹ đẹp xấu.