Tiểu Chi bắt đầu thích cùng các bạn đi chơi, chứ không phải ru rú trong phòng ngủ. Khi nói chuyện với người khác, Tiểu Chi sẽ ngước đầu lên nhìn thẳng đối phương, mà không phải cúi đầu dùng tóc mái che bớt.
Tiểu Chi trước đến giờ không được con trai bày tỏ thiện cảm, lần đầu tiên có người bắt chuyện với cô ta.
Tiểu Chi nghĩ rằng cuộc sống như vậy thật tuyệt, rất hạnh phúc, tất cả thay đổi này đều là kem mặt mộc mang đến cho cô ta.
Kem mặt mộc cũng mang đến thay đổi lớn cho các cô gái trong trường.
Không cần mỗi ngày trang điểm hơn nửa tiếng mới dám ra cửa, không cần lo lắng không thể che đậy tỳ vết trên mặt.
Trong khoảng thời gian này, nhóm người Hách Viện Viện mỗi buổi sáng đi theo Cố Khanh ra ngoài rèn luyện đúng là làn da có chút thay đổi.
Mặt ít mụn hơn, da dẻ trắng nõn mịn màng hơn nhiều, bởi vì mỗi ngày dậy sớm tập luyện nên trạng thái tinh thần cũng khác.
Phải cảm tạ Cố Khanh đã hoàn thành thuật luyện thể bảy mươi hai thức cơ sở, bắt đầu luyện tập thuật luyện thể ba mươi sáu thức giai đoạn càng cao.
Mỗi lần rèn luyện bọn họ đều đứng sát phía sau Cố Khanh, thuật luyện thể đi vào giai đoạn sau thì trong lúc cô tu luyện sẽ hấp dẫn nhiều linh khí đến hơn, trong vô hình khiến hiệu quả rèn luyện của Hách Viện Viện, Trần Nhất Khả, Thẩm Thần tăng thêm nhiều.
Dù vậy, Hách Viện Viện nghe ngóng tác dụng kỳ diệu của kem mặt mộc vẫn đặt mua bốn phần trên Taobao.
Mua cho các bạn cùng phòng mỗi người một phần.
Trong thời gian này điểm sắc đẹp trung bình của ký túc xá nữ đã lên cao mảng lớn.
Kem mặt mộc cháy hàng trong thời gian ngắn khiến Cố Khanh cảm thấy kỳ lạ, khi Hách Viện Viện mua hàng về, cô có cẩn thận kiểm tra.
Hình như thật sự làm từ thuốc đông y, không có vấn đề gì.
Cố Khanh cảm thụ được một chút linh khí trong một hộp kem mặt mộc bình thường, có lẽ đây là nguyên nhân nó có hiệu quả thần kỳ như vậy?
Nhưng nếu không có vấn đề gì thì Cố Khanh không tò mò tìm tòi nghiên cứu phương thuốc điều chế, tạm gác chuyện kem mặt mộc lại.
Dù sao với làn da hiện tại, nếu không gặp trường hợp quan trọng gì thì cô không cần trang điểm.
Nhưng rất nhanh, kem mặt mộc bình thường này dẫn phát ra vấn đề càng lớn.
Tiểu Chi quen bạn trai.
Người đó là một cậu trai khoa Phát Thanh bên đại học Truyền Thông.
Bạn trai của bạn cùng phòng của Tiểu Chi ở khoa Phát Thanh đại học Truyền Thông, đối phương ồn ào đòi tổ chức quan hệ hữu nghị giữa hai phòng.
Nếu đặt ở trước kia, Tiểu Chi sẽ từ chối không đi, dù sao vết bớt trên mặt định sẵn cô ta luôn là người không được chú ý nhất trong bốn người chung phòng ngủ.
Nhưng hiện tại có kem mặt mộc, Tiểu Chi trở nên sáng sủa hơn nhiều, cô ta ngẫm nghĩ, đồng ý cuộc quan hệ hữu nghị này.
Không ngờ tham dự quan hệ hữu nghị khiến cô ta gặp được tình yêu.
Cô ta vừa gặp đã thương một cậu trai.
Đối phương là bạn cùng phòng với bạn trai của bạn chung phòng của cô ta, tên là Chu Văn Hòa.
Người giống như tên, trông anh ta ôn hòa lễ độ, giống như miếng mỹ ngọc thượng đẳng, ấm áp, nhưng không chói mắt.
Tiểu Chi mãi mãi nhớ cảnh tượng hai người gặp lần đầu.
Bốn trai bốn gái ngồi đối diện nhau.
Chu Văn Hòa ngồi phía đối diện Tiểu Chi, anh ta mặc áo sơ mi trắng và quần bò đơn giản nhất, thoạt trông đặc biệt "Sạch sẽ".
Thấy Tiểu Chi nhìn mình, Chu Văn Hòa mỉm cười, vươn tay nói:
“Xin chào, tôi tên Chu Văn Hòa.”
Chỉ một nụ cười đơn giản đó đã bắn trúng trái tim cô ta.
Tiểu Chi cười bẽn lẽn:
“Tôi tôi tên Tiểu Chi.”
Chu Văn Hòa khen ngợi: “Tên của cậu rất hay, rất đáng yêu."
Trước đến giờ Tiểu Chi đều không cảm thấy tên của mình dễ nghe, vào giây phút này bỗng nhiên đồng ý rằng tên mình dễ nghe.
Là Chu Văn Hòa theo đuổi trước hay Tiểu Chi chủ động trước, hai người đều không xác định.
Có thể xác định là, qua cuộc quan hệ hữu nghị này hai người đều có thiện cảm với nhau, sau khi để lại phương thức liên lạc thì bắt đầu ba ngày hai lần gửi tin nhắn.
Tuy không cùng chuyên nghiệp, nhưng hai người có thiện cảm dù thế nào cũng có thể tán gẫu vui vẻ.