Nhìn thấy các bạn cùng phòng đều đã rời giường bắt đầu trang điểm mặc đồ, Tiểu Chi cũng nhanh chóng ngồi dậy.
Rửa mặt súc miệng xong, Tiểu Chi ngồi trên ghế, mở ra chiếc gương nhỏ chuẩn bị trang điểm.
Người biết trang điểm đều biết một điều, lúc trang điểm sẽ không tự chủ được kề sát mặt vào gương, đó là vì trang điểm tỉ mỉ hơn.
Bôi một lớp kem mặt mộc trước, Tiểu Chi bắt đầu kẽ mắt.
Cô ta nhìn mắt mình trong gương, chậm rãi kẽ mắt.
Tiểu Chi bỗng thấy con mắt trong gương chớp chớp.
Nhưng cô ta rõ ràng không chớp mắt!
Tiểu Chi hết hồn, buông xuống gương, lui về phía sau hai bước.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh hỏi:
“Sao vậy Tiểu Chi? Sắc mặt kém thế?”
Tiểu Chi nhếch môi:
“Tôi không sao.”
Vừa rồi chắc chỉ là hoa mắt?
Tiểu Chi không dám lại dùng kính nhỏ của mình, cô ta chọn lavabo trong phòng ngủ, ở đó có gương to.
Ban đầu khá bình thường, Tiểu Chi bắt đầu tin mình bị hoa mắt, đang tô son.
Trang điểm xong, Tiểu Chi trong gương rất đẹp.
Tiểu Chi mím môi, mỉm cười với mình trong gương.
Sau đó cô ta lại bị dọa đứng tim.
Tiểu Chi ở trong gương không cười, mặt không cảm xúc.
Khi thấy biểu cảm sợ chết khiếp của Tiểu Chi, người trong gương mới nhoẻn miệng cười.
Chuyện gì đây?
Là yêu quái?
Là quỷ à?
Trực giác nói với Tiểu Chi rằng lạ thường hôm nay có liên quan giấc mơ đêm qua của cô ta.
Tiểu Chi khá to gan, dù gặp trạng huống linh dị như vậy nhưng phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải sợ hãi, mà là nghĩ đến câu nói trong giấc mơ đêm qua ‘sẽ như ý cô’, phải chăng sẽ biến thành sự thật?
Hôm nay Tiểu Chi và Chu Văn Hòa hẹn hò.
Tiểu Chi hỏi:
“Văn Hòa, anh thích mặt của em không?”
Chu Văn Hòa nói:
“Đương nhiên, em rất đẹp.”
“Vậy nếu em không đẹp như này thì anh còn thích em chứ?”
Chu Văn Hòa ngẩn ra, nhưng lập tức đáp lại: “Đương nhiên, anh thích em không chỉ vì vẻ ngoài thôi.”
“A, vậy ạ.” Sau đó Tiểu Chi hơi yên lặng.
Không chỉ vì vẻ ngoài tức là bề ngoài vẫn chiếm nhân tố nhất định.
Tối hôm nay, Tiểu Chi lại nằm mơ.
Trong mơ lại hỏi:
“Cô có sẵn lòng trả giá mọi thứ vì sắc đẹp không?”
Tiểu Chi trả lời:
“Tôi đồng ý.”
“Vậy thì ngày mai xin hãy làm thế này”
Hôm sau.
Các bạn cùng phòng kinh ngạc phát hiện Tiểu Chi không vội trang điểm.
Kỳ lạ, từ sau khi thể nghiệm hiệu quả của kem mặt mộc, mỗi ngày sau khi Tiểu Chi thức dậy đánh răng xong thì việc làm đầu tiên là trang điểm.
Nhưng hôm nay Tiểu Chi đứng trước gương lavabo, yên lặng nhìn bộ dạng của mình vô cùng chăm chú.
Tiểu Chi sờ bớt trên mặt, vốn có màu đỏ sậm, hôm nay nhìn thì dường như nhạt hơn nhiều.
Thật sự có hiệu quả!
Tiểu Chi vui vẻ vuốt vết bớt mờ rất nhiều, càng tin tưởng giọng nói trong mơ kia.
Tiểu Chi ở trong gương cười với Tiểu Chi ở ngoài gương, dường như mừng thay cho cô ta.
Lần này Tiểu Chi không sợ thứ trong gương chút nào, cô ta mỉm cười đáp lại đối phương.
Phương pháp khiến chính mình càng lúc càng xinh đẹp rất đơn giản.
Giọng nói trong mơ cho cô ta biết.
Tiểu Chi trong gương là linh sinh ra từ chấp niệm của cô ta.
Chỉ cần Tiểu Chi tôn thờ linh, mỗi ngày đúng giờ đút cho ba giọt máu thì linh sẽ đáp lại ước nguyện của Tiểu Chi, khiến cô ta càng lúc càng xinh đẹp.
Đương nhiên, linh không phải tồn tại trong một chiếc gương.
Chỉ cần Tiểu Chi muốn nhìn thấy đối phương thì cô ta đều có thể tìm được linh trong bất cứ chiếc gương nào.
Tiểu Chi không dùng kem mặt mộc nữa, cô ta đã có phương pháp đẹp vĩnh viễn.
Chỉ cần ba giọt máu mỗi ngày là cô ta sẽ càng lúc càng xinh đẹp, có gì mà không được?
Kế tiếp, người xung quanh Tiểu Chi nhìn bớt trên mặt cô ta mờ dần mỗi ngày, cho đến ngày nọ hoàn toàn biến mất.
Vết bớt của Tiểu Chi biến mất khiến xung quanh bàn tán rôm rả. Dù sao người quen thuộc đều biết bớt trên mặt Tiểu Chi dù dùng laser cũng khó bảo đảm loại bỏ, có kem mặt mộc che mất đã là may mắn, bây giờ chỉ một chốc đã xóa bỏ bớt, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.
Về việc này thì Tiểu Chi chỉ có thể giải thích rằng gia đình tìm được một thầy thuốc trung y già rất giỏi về xóa bớt, chuyên môn cho cô ta kem thuốc, bôi lên sẽ làm bớt nhạt dần.
Đa số người không mấy tin giải thích này.