Sau khi Kính Linh thành công cướp lấy thân thể, ra khỏi gương rồi nó sẽ không dừng lại bước chân.
Nó sẽ tiếp tục nghe mọi người khao khát cái đẹp, lấy lý do thỏa mãn nguyện vọng của họ chậm rãi hút tinh khí của người xung quanh để bảo dưỡng thân thể khó khăn chiếm được.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện trong khoảng thời gian gần đây, bạn cùng phòng và bạn học của Tiểu Chi, đặc biệt là các cô gái dường như đẹp hơn nhiều, nhưng cũng ủ rũ hơn, có mấy cô gái bởi vì sức khỏe yếu mà bị bệnh.
Trạng thái của ‘Tiểu Chi’ thì càng lúc càng tốt, da thịt luôn trắng hồng, nhìn liền biết khí huyết sung túc.
Lý Thanh Mậu không nghe được Thẩm Du trả lời, sốt ruột thúc giục:
"Anh Thẩm? Anh Thẩm! Hiện tại có một người tu luyện gà mơ mới chạm mặt Kính Linh, tôi sợ đối phương đánh không thắng Kính Linh ngược lại để nó chạy mất, Bộ Đặc Dị các người quản mấy chuyện này đúng không? Mau kêu người đến giúp!”
Mới nãy Lý Thanh Mậu thấy Kính Linh mang hai người đàn ông đi ra cổng trường.
Thẩm Du phản ứng lại Lý Thanh Mậu rốt cuộc là ai, đầu tiên là ngây ra một lúc sau đó nói ngay:
“Tôi cho cậu một số điện thoại, cậu hãy nhờ người đó trước. Tôi đi tìm đội trưởng ngay.”
Thẩm Du nói xong lập tức cúp máy, sau đó điện thoại của Lý Thanh Mậu reo chuông, có tin nhắn mới, bên trong chỉ có dãy số và hai chữ Cố Khanh.
Lý Thanh Mậu không kịp nghĩ đối phương rốt cuộc là ai, anh ấy lập tức gọi điện thoại.
Cố Khanh đang vẽ bùa chú cho qua thời gian.
Xem bùa chú như thứ giải khuây thì trừ Cố Khanh ra e rằng không có ai.
Lúc tiếng chuông đầu tiên reo vang, Cố Khanh xem điện thoại, thấy là số lạ thì từ chối nghe.
Thời nay bị rò rỉ thông tin nghiêm trọng, luôn sẽ có các loại điện thoại quảng cáo, lừa dối gọi vào, khiến Cố Khanh nuôi thói quen số lạ gọi lần đầu sẽ không bắt máy.
Đối phương vẫn bám riết không bỏ.
Lần đầu tiên không bắt máy, lập tức gọi lần thứ hai.
Lần này Cố Khanh bắt máy.
“Alo, xin chào, xin hỏi có phải là Cố Khanh không?”
“Đúng rồi, anh là ai?”
“Tạm không nói chuyện này, Thẩm Du kêu tôi gọi điện cho cô, trong đại học S đang xuất hiện một Kính Linh, cô có thể giải quyết không?”
Lý Thanh Mậu hơi nghi ngờ liệu Cố Khanh có thể giải quyết Kính Linh được không, dù sao giọng con gái phát ra từ ống nghe có vẻ không đáng tin lắm.
Cố Khanh mặc kệ sự nghi ngờ của Lý Thanh Mậu, hỏi địa điểm, dọn dẹp đồ đạc chạy ngay ra phòng ngủ.
Cố Khanh từ xa thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài đứng dưới ký túc xá nữ.
Cô híp mắt lại, quanh thân người này có linh khí, nhìn vẻ mặt nóng nảy kia thì chắc là người vừa gọi điện thoại cho cô rồi.
Cố Khanh tiến lên hỏi:
“Xin chào, tôi là Cố Khanh, bọn họ đi hướng nào?”
Lý Thanh Mậu ngẩng đầu lên, đánh giá Cố Khanh.
Quả nhiên là một cô gái trẻ!
Lý Thanh Mậu lèm bèm trong bụng Thẩm Du tìm người có đáng tin hay không, chợt phát hiện không thể nhìn thấu tu vi của cô gái trước mắt.
Ý thức được chính mình coi khinh đối phương, Lý Thanh Mậu nhanh chóng chỉ hướng cổng trường:
“Tôi thấy bọn họ đi hướng đó!”
Cố Khanh và Tiểu Chi không chung tòa ký túc xá, cho nên cũng không biết xảy ra chuyện lớn như vậy.
Bây giờ đã biết, dấu vết của Kính Linh làm sao có thể trốn thoát được mắt của Cố Khanh?
Cố Khanh lần theo hơi thở màu đỏ nhạt tìm được đám người Tiểu Chi trong ngõ nhỏ.
Cái gọi là đại sư Giới Sân đã ôm ngực ngã xuống đất, không thể động đậy.
Trên người ‘Tiểu Chi’ có chút vết thương, chắc bị bùa chú công kích, nhưng chỉ có chút xíu vết thương, không bị tổn thương nặng.
Bị ‘bạn trai cũ’ kêu người đến tổn thương mình, ‘Tiểu Chi’ rất giận.
Sau khi giải quyết xong Giới Sân, ‘Tiểu Chi’ từng bước đến gần Chu Văn Hòa:
“Tại sao kêu người tổn thương em? Anh không còn thích em nữa sao?”
Khóe mắt ‘Tiểu Chi’ ướt lệ, giống như chịu uất ức rất lớn.
Chu Văn Hòa lui về phía sau hai bước:
“Tôi chưa từng thích cô, cô không phải là Tiểu Chi!”