Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 47 - Chương 47: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 47: Vô Đề

Sau khi từ biệt phương trượng Từ Vân, Từ Hạo Hoa xuống núi.


Trên đường về Từ Hạo Hoa luôn suy nghĩ, rõ ràng phương trượng Từ Vân nói ít nhất cần nửa tháng, rồi lại nói xem tướng mạo của gã chỉ cần qua vài ngày là sẽ giải quyết, chẳng lẽ thẻ gỗ còn nằm trong thùng rác ký túc xá chưa bị bỏ?


Từ Hạo Hoa cầm một chiếc bùa hộ mệnh thoạt nhìn thủ công hơi sơ sài đi xuống núi. Gã định trở về ký túc xá tìm thật kỹ, căn cứ tốc độ gom rác của phòng ngủ bọn họ thì không chừng thẻ gỗ còn ở yên trong thùng ác!


Từ Hạo Hoa ôm kỳ vọng như thế chạy về trường học.


Bên kia, cuối cùng thì Cố Khanh và Trần Nhất Khả cũng từ phố Đồ Cổ đi dạo đến phố Phong Thủy.


So với phố Đồ Cổ náo nhiệt, phố Phong Thủy lạnh lẽo rất nhiều, nhìn chỉ là một con phố cổ xưa, dọc đường cũng không được vài người. Hai bên là cửa hàng, không ai bày quán ở ven đường.


Trần Nhất Khả ôm cánh tay của Cố Khanh, hỏi: "Khanh Khanh, rốt cuộc cậu muốn mua cái gì vậy?”


Cố Khanh nói: "Gần đây đọc được một số thứ thú vị trên mạng, cảm thấy bùa chú cũng thú vị, định mua ít công cụ học làm mấy lá bùa chơi.”


Trần Nhất Khả hoài nghi nhìn Cố Khanh: “Cậu biết làm không?”


Đa số người nhận giới trị quan khoa học sẽ cảm thấy bùa chú là thứ không đáng tin, Trần Nhất Khả vốn là thanh niên nghiêm túc tin tưởng khoa học, chẳng qua lần trước coi tướng Cố Khanh tính siêu chuẩn khiến Trần Nhất Khả hơi mong đợi với huyền học.


“Nếu chưa từng học thì có khi nào vẽ ra thứ có hiệu quả kỳ lạ gì không?” Trần Nhất Khả nghi ngờ đặt câu hỏi, cảm thấy nếu không ổn thì sẽ kéo Cố Khanh về.


Cố Khanh nói đủ điều bảo đảm mình sẽ không vẽ lung tung mới khiến Trần Nhất Khả đồng ý cùng cô đi mua đồ vẽ bùa.


Trong phố Phong Thủy, chênh lệch giàu nghèo giữa các cửa hàng hai bên đường hơi bị rõ ràng, một số cửa hàng trang trí lộng lẫy, cũng có cửa hàng sập xệ khiến người không muốn xem lần thứ hai.


Trần Nhất Khả chỉ hướng một cửa hàng bề ngoài cấp cao rộng rãi, nhìn liền rất đáng tin, biểu hiệu viết Thụy Phúc Trai, cô ấy nói: "Khanh Khanh, chúng ta đi tiệm đó đi, trông khá đáng tin.”


Cố Khanh tập trung nhìn kỹ, tiếp đó chậm rãi lắc đầu. Cô nhìn cửa hàng xung quanh, chỉ hướng một cửa hàng pháp khí phía đối diện Thụy Phúc Trai, nơi ấy xập xệ thậm chí không có biển hiệu:


"Chúng ta đi nơi đó."


Trong mắt Cố Khanh nhìn thấy thứ mà Thụy Phúc Trai rộng lớn xa hoa bán chẳng có chút khí tràng đặc biệt, toàn là thứ lừa người.


Ngược lại cửa hàng đối diện, tuy không có biển hiệu, hơi xập xệ, nhưng trước cửa treo một chiếc gương bát quái có thể nói là pháp khí thượng đẳng, khiến nguyên cửa hàng nằm trong phạm vi bảo hộ của gương, người cùng nghề cảm giác liền biết ngay cửa hàng này đáng tin.


Cố Khanh nói xong đã nhấc chân đi vào trong, Trần Nhất Khả bất đắc dĩ cũng đi theo.


Đang là buổi chiều, trong cửa hàng không có khách. Một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập nằm sấp trên quầy dường như đang ngủ.


Bị tiếng động vào cửa của Cố Khanh và Trần Nhất Khả đánh thức, người đàn ông trung niên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng cửa.


Thấy là hai cô gái đứng ở cửa thì người đàn ông trung niên đổi tư thế ngồi thả lỏng, hỏi:


“Muốn mua gì?”


Người đàn ông trung niên không nhìn hai cô gái, ngồi trên ghế không nhúc nhích, bộ dạng thích thì mua không thì thôi. Hai bên râu kẽm đặc biệt đối xứng cộng thêm mặt tròn hơi mập không hợp với tính cách lười để ý này.


Bình Luận (0)
Comment