Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 574 - Chương 575: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 575: Vô Đề

Đợi đến ngày hôm sau, cha Từ rút ra một số tiền lớn từ khoản tiền dùng để thu mua phỉ thúy, ông ta nói là muốn mua phỉ thúy mà Từ Bảo Châu đã giải ra.


Nói cũng kỳ lạ.


Rõ ràng Từ Bảo Châu không biết đổ thạch, nhưng hễ cô ta thích tảng đá nào thì có xác suất 60% bên trong có phỉ thúy.


Xác suất này còn cao hơn người đổ thạch lâu năm.


Nên sau khi trở về từ Myanmar, cha Từ cho rằng con gái của mình có tài vận!


Không ngờ mới trở về tựu trường vài hôm thì tài vận của Từ Bảo Châu lại bắt đầu.


Chuyện mới phát sinh vào hai hôm trước.


Bởi vì Từ Bảo Châu rất hào phóng, nói dùng phỉ thúy làm ra trang sức sẽ tặng vài cái cho các bạn mình. Mấy người xung quanh cô ta hoặc là gia cảnh cũng giàu có, hoặc là nịnh hót cô ta.


Cả đám đều khen ngợi cô ta may mắn, khuyến khích cùng nhau đi ăn uống no nê.


Trên đường đi ăn cơm, vừa vặn nhìn thấy một đại lý vé số, có người đề nghị cùng đi thử tài vận, mỗi người mua mười tấm vé cào, xem ai cuối cùng nhận được nhiều tiền nhất.


Từ Bảo Châu đồng ý ngay, dường như cô ta chắc chắn rằng mình sẽ là người chiến thắng cuối cùng, dẫn đầu đến đại lý vé số.


Một nhóm có năm người, mỗi người đều mua mười tấm vé cào, cào lớp sơn xong đối chiếu khu vực giải thưởng.


Có người may mắn la hét mình ‘trúng trúng’, mọi người xúm lại xem thì chỉ trúng được mười tệ, mười lăm tệ.


Đa số chẳng trúng được gì.


Xem xong mười tấm vé cào trong tay mình, mọi người xúm lại nhìn Từ Bảo Châu được ‘ký thức kỳ vọng cao’: “Bảo Châu, cậu thế nào, có được giải thưởng không?”


Sắc mặt Từ Bảo Châu có chút khó coi.


Cô ta đã cào bảy vé nhưng không trúng cái nào, điều này khiến Từ Bảo Châu luôn khoe khoang mình may mắn cảm thấy xấu hổ không dám nói thật.


Từ Bảo Châu không tin, cô ta cạo ba tấm vé cuối cùng, vừa cạo lớp sơn vừa thầm nhủ: Phải trúng, nhất định phải trúng!


Ở nơi Từ Bảo Châu không nhìn thấy, ngón tay của cô ta chậm rãi chuyển từ màu vàng nhạt sang màu vàng tinh khiết.


Cạo xong ba vé, Từ Bảo Châu cầm đến khu vực đổi quà tặng để so sánh, tay hơi run nhẹ.


Người ở phía sau thấy thế thì không dám hỏi.


“Trúng trúng rồi?”


Bọn họ nghe được thanh âm của Từ Bảo Châu, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.


Cô gái đề nghị tới đây chơi cào vé thở phào một hơi, bọn họ đều biết Từ Bảo Châu kiêu ngạo, nếu lại không cào trúng giải thưởng thì không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.


Trúng thì tốt rồi.


“Cậu trúng hả Bảo Châu? Tuyệt quá, trúng bao nhiêu tiền?” Cô gái hỏi.


Từ Bảo Châu trả lời:


“Một một trăm nghìn!”


Cái gì???


Bốn cô gái khác trợn tròn mắt, vội vàng vọt tới bên cạnh Từ Bảo Châu, thật sự trúng?!


Bọn họ so sánh vé cào của Từ Bảo Châu với khu vực đổi giải thưởng, xem đi xem lại vài lần mới xác nhận sự thật này.


“Bảo Châu, cậu may mắn thật đấy, như được Thần Tài nhập!”


“Đúng đúng, nếu biết trước thì lúc nãy đã kêu cậu chọn giùm rồi, tôi có thể ké vận may của cậu.”


Trên mặt Từ Bảo Châu khôi phục biểu cảm bình tĩnh:


“Đã bảo mà, tôi khá may mắn.”


Từ Bảo Châu đưa vé trúng thưởng cho ông chủ, đổi quà tặng, lấy tiền thưởng trong ánh mắt ngạc nhiên của ông chủ.


Sau khi mấy người trở về thì tuyên truyền chuyện này, chỉ vài ngày ngắn ngủi, chuyện Từ Bảo Châu siêu may mắn đã truyền khắp lớp, mấy khoa gần chỗ bọn họ đều biết, hệ Trung Quốc có một Từ Bảo Châu được Thần Tài độ.


Trùng hợp là trong lớp bàn bạc, mọi người đều đã lên năm tư, ngày tụ hợp với nhau không còn bao nhiêu, thôi thì cùng nhau đăng ký một đoàn đi du lịch.


Đa số bạn học đều đồng ý, chờ lớp trưởng lên kế hoạch xong bọn họ sẽ giao tiền.


Nhưng có một vài người không muốn.


Không phải họ không giao nổi số tiền đó, mà do mọi người dù sao là học sinh, đôi khi làm việc không quá đáng tin. Vì đã thất bại một lần nên họ hơi do dự cho chuyến du lịch lần thứ hai.


Bình Luận (0)
Comment