Cha mẹ anh ta thì không có gì.
Cha nhìn kỹ hình vẽ tội phạm, lẩm bẩm:
“Bọn tội phạm bây giờ đều đẹp như vậy sao?”
Hiển nhiên cha đang nói đến A Anh.
Mẹ nghe xong cũng gật đầu: “Quả thật, hai tên bắt cóc này và con tin đều đẹp.”
Ở góc khuất mọi người không nhìn thấy, mẹ nhéo đùi cha.
“Ui!” Cha hút ngụm khí lạnh, nhanh chóng nói bù vào: “Nhưng dù đẹp cỡ nào cũng không bằng mẹ của mấy đứa!”
Mẹ nghe mát dạ, buông tha cho bắp đùi đã xanh tím.
Xem xong chân dung tội phạm, hai vợ chồng bắt đầu ngọt ngào với nhau.
Bên kia, anh rể xem hình xong thì đưa cho chị xem, vẻ mặt không yên lòng.
“Sao vậy, anh rể? Anh đã gặp họ hả?” Anh cảnh sát hoài nghi nhìn trán anh rể rịn mồ hôi lạnh.
Thấy vợ cũng nghi ngờ nhìn qua, anh rể càng rúa ra nhiều mồ hôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức chân dung là hắn ta nhận ra ngay, đúng là lúc trước hắn ta nổi lên tính háo sắc thu nhận hai chị em kia.
Nghe ý của cậu em vợ là, hai người này là kẻ giết người, trong tay còn có một con tin?!
Anh rể bắt đầu hoảng loạn.
Hắn ta bắt đầu hồi tưởng lại, hắn ta gặp được hai hai chị em này ở đâu?
Ủa?
Hắn ta càng luống cuống, phát hiện mình không nhớ được.
Hình như là ở trên con đường nào đó, lúc lái xe thiếu chút nữa đụng phải người. Sau đó hắn ta xuống xe, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đỏ, sau đó đầu óc mơ hồ.
Hắn ta còn nhớ mình nổi máu dê bày tỏ với người phụ nữ váy đỏ kia như thế nào. Trời biết, hắn ta căn bản không biết đối phương tên là gì!
Nếu như không phải nhìn thấy chân dung tội phạm, hắn ta cũng không nhớ được hai người này bị hắn ta sắp xếp ở trong biệt thự mình mua bằng tiền riêng.
“Em em trai, anh rể của em hình như trúng tà!” Anh rể cảm thấy mình giống như một con cá bị ném vào bờ, thở khá khó khăn.
Cảnh sát nhỏ cũng xác nhận, nheo mắt lại: “Anh đã nhìn thấy chúng!"
Âm thanh khá chắc chắn.
Nhìn cha mẹ vợ và vợ, anh rể rốt cuộc còn có chút xấu hổ, kéo em vợ vào phòng nói chuyện.
Lúc này anh rể cũng không dám giấu diếm: “Bọn họ đang ở ở biệt thự mà anh mua lén.”
Cảnh sát chưa kịp nói chuyện thì hắn ta vội vàng nói: “Nhưng mà em trai! Hai người kia có yêu pháp! Biệt thự kia vốn là anh mua để đầu tư chờ tăng giá, có một ngày lái xe gặp phải bọn họ, anh giống như bị người phụ nữ kia mê hoặc, nói cái gì anh liền đồng ý cái gì đó.”
"Nhưng ngay khi về nhà thì anh quên mất hai người đó. Nếu không phải hôm nay em lấy ra chân dung thì anh không nhớ nổi.”
Cảnh sát không biết lời này của anh rể là thật hay là vì từ chối trách nhiệm, lúc này cũng bất chấp la rầy anh rể dám giấu quỹ đen, cảnh sát hỏi rõ địa chỉ biệt thự liền nhanh chóng báo cáo.
Còn anh rể?
Cảnh sát nhỏ mở cửa và nhìn thấy chị gái nghe lén bên ngoài cửa, lại thấy chị huơ nắm tay.
Ưm, để anh rể lại cho chị giáo dục đi!
Cảnh sát không chút gánh nặng rời khỏi phòng, chuẩn bị cùng cha mẹ trò chuyện thêm một lúc nữa.
Bên kia, đám người Tạ Giác nhận được tin tức liền xuất phát đi biệt thự.
Trong biệt thự.
Lưu Mạt Mạt đã không biết đây là lần xuyên việt thứ mấy của mình.
Cô ta từng làm tiểu thư nhà quan, từng làm kỹ nữ thanh lâu, còn làm ăn mày ven đường, mỗi lần đều không được chết tốt!
Lưu Mạt Mạt cảm thấy hơi mệt, rất mệt.
Trong đầu vẫn có một giọng nói bảo với Lưu Mạt Mạt rằng muốn kết thúc tất cả điều này, chỉ cần tự mình chấm dứt là thanh thản.
Mặc dù đã chết vô số lần, Lưu Mạt Mạt vẫn không muốn tự sát.
Cô ta còn nhớ hồi nhỏ người bà yêu thương mình nhất từng nói rằng: Phải luôn yêu quý mạng sống của mình, không được dễ dàng từ bỏ.
Cô ta không muốn bỏ cuộc.
Lưu Mạt Mạt tiếp tục vật lộn trong giấc mơ thêu dệt của A Anh, cô ta đang chờ đợi ai đó đến cứu mình.