Thế nhưng Cố Khanh lại nghe được trọng điểm: “Ai lừa ngươi? Ai nói với ngươi biến chỉ đỏ thành như vậy?”
Nhưng mãi khi quỷ sai ra khỏi vòng xoáy bắt Trần Gia Hoa mang đi, hắn cũng không có nói ra người kia là ai.
Hắn mới nói mấy câu đã biến thành quỷ hồn không có ý thức.
Trên thực tế, đây mới là trạng thái bình thường của quỷ hồn.
Quỷ hồn đã chết, tình cảm với trần gian sẽ giảm đi nhiều, trong tình huống không có chấp niệm đặc biệt thì sẽ rơi vào trạng thái vô ý thức, chờ quỷ sai đến mang bọn họ đi.
Mà tình huống hiện tại, chính là chấp niệm của Trần Gia Hoa đối với Uông Thần Thần biến mất.
Khoảnh khắc sợi chỉ đỏ đứt, nhóm người mẹ Uông không còn nhìn thấy Trần Gia Hoa nữa.
Nhưng giây phút Trần Gia Hoa bị quỷ sai mang đi, bọn họ rõ ràng cảm giác được quanh thân trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Ý thức được hồn quỷ của Trần Gia Hoa có thể đã bị mang đi, mẹ Uông sau khi được Cố Khanh gật đầu xác nhận liền chạy tới ôm con gái mình, hai mẹ con ôm đầu khóc.
Cha Uông trầm mặc ít nói cũng kích động, tiến lên ôm lấy vợ con.
“Vị đại sư này, Gia Hoa nhà chúng tôi sẽ không sao chứ?” Mẹ Trần dè dặt nhìn Cố Khanh.
Cố Khanh trầm ngâm một lát, nói: “Hắn còn chưa hại chết Uông Thần Thần, thoạt nhìn lúc còn sống đã làm một ít chuyện tốt, hẳn là không gặp vấn đề lớn gì.”
Lại nhìn sắc mặt vợ chồng Trần gia vẫn không yên tâm, Cố Khanh nói tiếp:
“Nếu như các người vẫn lo lắng, có thể lấy danh nghĩa con trai các người làm nhiều việc tốt, như vậy sẽ có một phần công đức chuyển cho con trai các người, tình huống của hắn ở địa phủ cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Có đôi lúc chuyện là như thế, nói thẳng mọi thứ không sao, bạn sẽ cảm thấy trong lòng không an ổn. Chỉ cho bạn một số phương pháp tốn công tốn sức bảo bạn làm, ngược lại khiến bạn cảm thấy yên lòng.
Hai vợ chồng nhà họ Trần cũng giống như vậy.
“Được được, chúng tôi nhất định sẽ làm theo!”
Quả nhiên, được phương pháp có thể trợ giúp con trai, sắc mặt vợ chồng họ Trần khá hơn nhiều.
Làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng nhà họ Trần và Uông về sau không qua lại nữa.
Lỗi tại Uông Thần Thần mà Trần Gia Hoa chết vì tai nạn xe.
Nhưng sau khi Trần Gia Hoa trở thành quỷ hồn cũng suýt hại chết Uông Thần Thần.
Mặc kệ nói như thế nào, hai nhà sau này nếu gặp nhau chắc chắn trong lòng sẽ lấn cấn.
Có lẽ thời gian có thể từ từ làm nhạt những điều này.
Uông Thần Thần bị rút ra sức sống, thân thể suy yếu, cần bồi bổ rất nhiều trong thời gian ngắn. Chuyện này Cố Khanh cũng đã nhắc nhở mẹ Uông.
Chẳng qua có bổ cỡ nào thì qua vụ này vẫn tổn thương tuổi thọ của Uông Thần Thần, sau khi Cố Khanh nói chuyện với cô ta thì lựa chọn không cho cha mẹ cô ta biết.
Khi bị hỏi về sợi chỉ nhân duyên, Uông Thần Thần vẻ mặt mờ mịt, Cố Khanh phỏng đoán là sau khi Trần Gia Hoa chết, quỷ hồn gặp được cái gọi là "hắn".
Lúc Cố Khanh đi, Uông Thần Thần trịnh trọng biểu đạt lòng biết ơn: “Cố Khanh, cảm ơn cậu! Lần này nếu không có cậu thì tôi có thể đã”
Uông Thần Thần cũng không ngờ Cố Khanh thời cấp 3 suốt ngày âm u vậy mà trở thành một đại sư huyền học, còn cứu mạng cô ta.
Cố Khanh khoát tay áo: “Đây là chuyện trong bổn phận của tôi. Nhưng chồng sắp cưới cũ của cậu dường như rất bảo vệ cậu, tại sao về sau trở thành dữ như vậy?”
Cố Khanh ám chỉ:
“Trong buổi họp lớp, Lương Gia Văn gặp được xui xẻo là Trần Gia Hoa ra tay đúng không?”
Uông Thần Thần gật đầu: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, sau khi Lương Gia Văn gặp chuyện không may, tôi liền hoài nghi Gia Hoa vẫn còn ở bên cạnh tôi.”
"Sau đó tôi bắt đầu nằm mơ, vốn ở trong mơ tôi và Gia Hoa tiếp tục cuộc sống vui vẻ, nhưng không hiểu sao anh ấy càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng cố chấp. . . Sau đó anh ấy nói muốn cùng tôi vĩnh viễn bên nhau, rồi thành ra thế này.”
Cố Khanh trầm mặc, không nói nhiều.
Biết rõ là mơ nhưng vẫn chìm đắm vào, thật ra Uông Thần Thần cũng có trách nhiệm trong chuyện này.