Ba người khác thở phào, nói chuyện mà ngừng ngang làm gì.
Hách Viện Viện hào hứng đề nghị:
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta cũng đi xem đi!”
Nếu đã bị bắt lại thì chắc không có chuyện lớn gì, vây xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì hẳn là sẽ không có nguy hiểm nhỉ?
Mấy người Cố Khanh nghĩ rằng nếu bọn họ không đồng ý, với tính cách của Hách Viện Viện phỏng chừng sẽ tự mình đi, cuối cùng bọn họ đồng ý cùng nhau đi cổng đại học Truyền Thông nhìn xem, nếu có chuyện gì thì bọn họ còn kéo lại Hách Viện Viện, miễn cho cô ấy thấy có drama thì cắm đầu vào.
Đại học Truyền Thông và đại học S kề sát nhau.
Là hàng xóm, bên này xảy ra chuyện gì, bên kia khẳng định như ong vỡ tổ ùa tới xem náo nhiệt. Đây là thiên tính.
Thử nghĩ xem, kế bên nhà bạn có hai vợ chồng cãi nhau trước cửa đòi ly hôn, tình huống bình thường vẫn sẽ đi qua xem có chuyện gì đúng không nào?
Khoảng thời gian trước, đại học của chúng ta xảy ra chuyện, đại học Truyền Thông xem hồ Tình Nhân của đại học S là khu ngắm cảnh đấy thôi, bọn họ rủ nhau lúc rảnh rỗi đi xem địa điểm giết người ném xác, học sinh trong trường còn không dám tới gần, đám người trường khác thật to gan!
Cho nên lần này gió đổi chiều, đến lượt đại học Truyền Thông.
Lúc Cố Khanh đi hướng cổng đại học Truyền Thông, nhìn qua khóe mắt thấy một bóng dáng mập mạp trắng trẻo, trên đầu bóng loáng không cọng tóc hớn hở chạy hướng đại học Truyền Thông.
A, xem bóng dáng tổng giống hiệu trưởng Mễ ghê, xem ra còn ghi thù bị hiệu trưởng Phó trường kế bên châm chọc, chắc định chạy qua báo thù bị bắn tên trúng tim đây mà.
Lúc nhóm Cố Khanh chạy đến thì trước cổng đại học Truyền Thông đã tụ tập đông người, bên trong dường như có nhân viên bảo an hỗ trợ sơ tán đoàn người.
Bốn người Cố Khanh không chen vào trong, chỉ đứng bên ngoài xem.
“Này bạn ơi, cho hỏi xảy ra chuyện gì vậy?” Hách Viện Viện chớp chớp mắt, chọn một phía trước chen ra khỏi đám đông cố tiến vào trong.
Người này từ bên trong đi ra, khẳng định biết một ít chuyện.
Cậu trai kia đột nhiên bị bắt lấy vốn hơi cáu, nhưng khi thấy bốn cô gái cùng nhìn mình thì hơi thẹn thùng.
Cậu trai gãi đầu nói:
“Thật ra tôi chỉ biết đại khái, mới nãy có một cô gái đột nhiên lao ra cổng trường, cầm dao định chém người.”
“Lúc ấy mọi người đều không phản ứng lại, giật mình nhìn người bịt mặt kia la lên rằng đều là lỗi của mày, là mày hại tao, sau đó đâm dao hướng một cô gái. Mấy cô biết hoa khôi trường Nam Nguyên không? Cô ấy suýt bị đâm đấy.”
Trần Nhất Khả xen mồm hỏi:
“Ý tứ là không bị đâm trúng đúng không?”
Cậu trai gật đầu, vẻ mặt vui mừng: “May mắn bên cạnh có một học sinh thể dục nhanh nhạy phản ứng lại đá ngã cô ta, sau đó bảo an chạy đến bắt lại. Nghe nói người che mặt là một bạn học của khoa Múa bọn họ, là người hai ngày trước bị quỷ phá, trên người mọc mặt quỷ.”
Xem ra cậu trai này cũng là một trong những người mến mộ Nam Nguyên, khi nhắc đến người cầm dao thì vẻ mặt chán ghét.
Cố Khanh nghe đến đây đã bắt đầu nhíu mày. Trần Hiểu Hiểu này quả nhiên không yên phận, bảo cô ta phải trừ nợ nghiệt, tích khẩu đức, vậy mà cô ta trực tiếp cầm dao chém người.
“Ồ, ra là vậy.” Hách Viện Viện gật gù tỏ vẻ hiểu, nhón mũi chân nhìn vào trong: “Vậy người kia chắc là bị bắt đi rồi, sao vẫn còn nhiều người vây xem vậy?”
Cậu trai tức giận bĩu môi hướng bên trong, nói:
“Cha mẹ của học sinh kia đến, quỳ trước cửa không chịu đi!”
Đợi đến khi đoàn người tản ra, nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên quen mắt quỳ ở cửa trường, bị bảo an kéo cũng không chịu đứng lên, Cố Khanh không biết nên nói cái gì. Hai vợ chồng này dường như luôn thích dùng một chiêu này đối phó người khác.
Lúc ở chùa Tích Vân, gia đình này không tin lời của Cố Khanh và phương trượng Từ Vân đã nói sao? Đặc biệt là Trần Hiểu Hiểu, cãi chem chẻm nhưng sự tình liên quan thân thể của cô ta, tại sao có thể bỏ qua chứ?
Ngoài miệng Trần Hiểu Hiểu nói không tin, nhưng trong lòng vẫn nghe lọt. Đặc biệt là về nhân tố hình thành Ghẻ Mặt Quỷ. Nhưng làm một người cực đoan cho rằng chính mình là trung tâm thế giới, hoàn toàn không sai, Trần Hiểu Hiểu chỉ nghe lọt tai một nửa, là lời mà cô ta muốn nghe.