Cuộc Sống Hằng Ngày Và Chuyện Tình Ái Của Một Tác Gia

Chương 30

CHƯƠNG 30

Sự thật của quá khứ nhân vật luôn rất đơn giản nhưng lại được vẽ thành một con đường vòng vèo, quắn quéo đến nhức đầu.

Người ta nói, mùa xuân là mùa của cây của hoa, của chim của chóc

(Ơ, xin lỗi, câu này tôi nói có vẻ nó có chút thô bỉ nhỉ. Để chỉnh lại. Dù sau thì thể loại cũng đã ghi chữ bựa, à lại nhầm, là hài hước mới đúng. Cho nên...người kể tôi đây không thể nào bình thường được)

Tôi nói, xuân là mùa của đất trời,của vạn vật, của chúng sinh, mùa của sự bắt đầu những mần sống chớm n ơ nơ ngã nở

(Cũng tốn khối chữ rồi hahahaha. Ta thật bá cháy!!!)

Nữ chính gần đây đã điều độ lại giờ giấc chân chính của một người bình thường, chỉ là vẫn như đứa nhóc vào buổi sáng, luôn muốn bật cho khét lò nướng ở trong phòng.

Xin đừng thắc mắc vấn đề cô ta sẽ ngủ với ai. Sự thật cho dù nói giảm nói tránh đến đâu cũng thường rất mất lòng

Nữ chính ấy à, cô ấy ngủ một mình, trong phòng của chính mình. Còn nam nhân thì ở phòng khác, cũng không được cách nhau một vách tường.

(Nói mới nhớ, gần đây tôi có xem một bộ phim, nhưng lại đọc được slogan của một căp. Câu đó như thế này_“Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là phim của tôi phát sóng vào khung giờ vàng, còn anh là giờ kim cương. Những tưởng chúng ta có thể giao nhau ở đoạn nhạc kết thúc và mở đầu, nào ngờ nhà đài còn ráng chêm vào những 30 phút quảng cáo!”. Tôi không phải fan, chỉ là vô tình tò mò từ vai chính của phim mà vớ được câu nói kia. Cũng hay đấy chứ)

Còn bé con kia thì giờ đã ấn định bám sát theo nam nhân, nhất quyết không rời nữa bước. Cứ như vậy, lần đầu tiên trong nhà chính, hôn phu của cô cả nhà họ đi trước, theo sau là đứa nhỏ ì ạch trái phải.

Nam nhân cũng không mấy bận tâm tới đứa nhỏ lắm. Dầu gì cũng đã bốn tuổi nên nếu nhóc con muốn thứ gì cũng sẽ tự mình lên tiếng mà yêu cầu. Chỉ là lúc đói lại không báo một tiếng, thấy nam nhân hoặc tác giả đang định ăn món nào đó thì đứa nhỏ sẽ đứng bên cạnh, tròn mắt mà nhìn.

Hôm nay nam nhân đi làm, không mang theo đứa nhỏ nữa. Đứa nhỏ bị bỏ rơi thêm một lần, đứng chơi vơi giữa phòng khách không biết làm gì, trong tay vẫn là mẫu bánh quy chưa ăn hết.

Đang dáo dát nhìn quanh thì thấy được cô thứ bước xuống, đứa nhỏ mặc kệ, quăng bánh sang một bên, đi đến trước mặt cô, ngẩng đầu, tròn mắt nhìn

Cô thứ vừa sáng sớm liền thấy được một cục bông đáng yêu không kể xiết, rất vui vẻ ẵm lên đứa nhỏ_”Ba, mẹ nhóc đâu, sao đến giờ vẫn chưa đón nhóc về??”

“Thưa cô, họ cùng hai ông chủ và phu nhân đi du lịch rồi ạ”

“Gì?? Thế đứa nhóc này sẽ được giữ đến lúc đó sao??”

“Vâng”

Cô thứ nhìn đứa nhỏ, lại nhìn quản gia, rất không lưu tình đem đứa nhỏ đưa qua cho người hầu bên cạnh lão quản gia, bản thân vờ như không nghe gọi, đi thẳng ra vườn.

Đến trưa, tác giả cũng tỉnh, ngáp ngắn ngáp dài bước xuống phòng khách, lại vừa lúc nhìn thấy em gái đang chơi game.

Vốn định sẽ đi vào bếp, nhưng vẫn không kiềm được khi nghe thấy mấy âm thanh kích thích thính giác của người thích chơi game được. Nữ nhân đi ra phòng khách, nghiêng đầu che một góc màn hình

Cô thứ đang chơi game ở thời khắc gay cấn vậy mà lại bị chị mình chen chân vào, liền chau mày, mắng_ “Tránh ra”

“Mua khi nào??”_tác giả lúc này công khai đứng trước màn hình, chắn lại tầm nhìn của em gái

“Sáng, tránh ra coi!!”

“Quen người ở đó sao??”

“Ừ, bạn tặng”

“Cho không sao??”

Cô thứ có chút ngạc nhiên khi hiểu ra vụng ý 'Ở đời không có gì là miễn phí' của chị mình liền chau mày, nói nhỏ_“Chị không cần lúc nào cũng đều thực tế như vậy được không?”

“Out đi”

“Làm gì??”_cô chau mày, nhìn chị mình xoa xoa bụng, chậm rãi rời xa khỏi màn hình thì thở dài_” Được rồi, nhanh nhanh một chút”

~~~~~~

“Này, qua đây một chút xem, sao cứ đi lẻ vậy??”_cô thứ chau mày nhìn qua chị mình một bên là tay cầm điều khiển, tay kia thì liên tục đưa bánh vào miệng

Nữ nhân rất bình tĩnh cầm lên ly nước_“Người thông minh làm chuyện thông minh”

“Sắp tới trại địch, chết thì coi như đi lại từ đầu đó”

“Đi theo cái kết khác cũng không tệ”

“Rảnh há!!”

“Thế hiện tại không phải đang rảnh à??”

“Không phải bảo còn bản thảo sao??”

“Tối qua đã viết xong, không cần quan tâm”

“Hừ”_cô chau mày, thẳng lưng tiếp tục mắng chị mình_” Này này, đi đâu nữa vậy hả??”

“Vào game không xem cảnh thì làm qué gì nữa. Lát gọi thêm vài người, chơi chung tổ đội có lý hơn”

“Đâu ra??”

“Không phải bảo có người yêu sao?? Gọi điện đi”

“Không”

Tác giả từ đầu đến cuối cũng không nhìn sang em mình, vươn tay nâng lên ly nước cam, liếc qua em mình rồi lại nhìn màn hình trước mặt_“À, nói thì mới nhớ. Sao, lại cãi nhau cho nên mới ở nhà chơi game à??”

“Hừ”

“Hahaha”

“Chia tay rồi”

Tác giả đang vừa lúc bắt gặp người chạy ngang liền chú tâm vào trò chơi, chỉ qua loa trả lời_“Ờ”

“Chê nhà giàu”

“Chê nhà giàu?? Là quần chúng sao?? Học bổng à??”

Cô thứ thở dài, nhìn nhân vật đại diện cho mình trong game bị mất mạng thì chán nản, quăng tay cầm điều khiển sang một bên_“Ừ, bỏ qua chuyện đó đi. Tôi có vài chuyện muốn hỏi chị”

Trong lúc đó thì tác giả lại đang chăm chú, rất chăm chú đánh boss dù không có em mình_“Ờ”

“Kể lại chuyện lúc nhỏ của chị và anh trai hàng xóm nghe xem”_cô thứ tò mò nhìn qua chị mình bởi vì boss mà mất mạng liền có chút vui vẻ.

Tác giả bỏ ra tay cầm, xoay người kéo gối sopha xuống, đặt vào lòng, tay kia bắt đầu chọc phá phần bánh còn lại_”Được thôi. Sinh cách nhau bốn năm, nên lúc bị dây vào lần bắt cóc ầm ĩ kia thì anh ta mới mười một còn chị mày cũng mới bảy tuổi. Lúc đó thì...hình như hôm đó là ngày cô thứ của gia đình, cũng là em gái của chị đây được sinh ra”

Tác giả nghiêng mặt, cười cười nhìn em gái vẻ mặt ngạc nhiên rồi lại nhìn đến màn hình tivi với nhân vật không được di chuyển trước mặt:

”Bị bắt trong vòng hai tháng, di chuyển sang vài chỗ khác nhau nhưng chung quy đều rất tồi tệ, hôi hám. Đánh đập, mắng chửi, đe dọa, ngược đãi mọi thứ đều có. Rồi chết từ từ, vì nhiều lý do. Dù gì cũng đa phần là cô chiêu, cậu ấm và số ít là dân thường. Có người bị đem bán đi đâu đó, có đứa lại bị đem ra mổ xẻ ngay trước mặt rồi nội tạng bị mang đi đâu đó, cũng có đứa phát điên”

Nữ nhân cầm lên tay cầm điều khiến, lắc trái, lắc phải nhìn khung cảnh trong màn ảnh bắt đầu di chuyển vẻ mặt vẫn như bình thường, không một chút cảm xúc, cũng không muốn nhìn qua vẻ mặt thảng thốt không nên lời của em gái. Dùng âm giọng bình thản tiếp tục nói:

“Chị đây sức khỏe không tốt, hai tháng kia quả thật có thể xem như là đã chết. Cũng nhờ nam nhân bên cạnh may mắn mà cầu trở về nữa mạng. Lúc đó là nghĩ nhờ nam nhân may mắn. Nhưng về sau thì mới hiểu ra một việc khác. Lão già đó là muốn dày vò, muốn ngược đãi tinh thần. Bởi vì trước khi ông ta tham gia vào chính trị, ông ngoại là người đứng sau, say người tra tấn và giết chết cha mẹ của ông ta. Chuyện đó là ân oán lúc xưa, cũng qua rồi”

“Chúng làm gì chị??”

Tác giả mỉm cười thật nhẹ_“Lo cái gì, chỉ bị đánh thôi. Dù ăn uống khó khăn nhưng lại hơn phần người khác, lại còn có thuốc. May mắn chán còn gì”

Nữ nhân liếc nhìn em gái, thu lên đầu gối, kê lên gối nhỏ để gác cằm_”Nhưng người tính không bằng trời tính. Không ngờ nam nhân nhà bên trong một lần đám trẻ bên trong tổ chức trốn thoát, anh ta lại là người duy nhất trốn được ra ngoài”

“Vậy còn chị??”

“À, lúc đó gần như đã kiệt quệ rồi. Trước khi đi, anh ta kéo chị đây vào góc kín trong phòng để nấp. Mấy người đó sau khi kiểm tra lại mấy đứa nhóc thì liền nghĩ chị đây cũng trốn được ra ngoài. Những người trốn ra rồi bị bắt về thì hầu như một là đánh tới chết, hai là bị tiêm thuốc đến mức mụ mị rồi mang đi bán. Mấy đứa nhóc thấy vậy càng sợ hơn, không dám làm liều nữa. Đó là lần đầu tiên trong phòng không có người đứng canh”

“Bọn chúng không tìm ra chị luôn sao???”

Nữ nhân bật cười, lưng tựa ra sau, nắn nhẹ đầu ngón tay_“Bởi, chị mày may mắn lắm. Bản thân lúc đó nghĩ muốn được ra ngoài liền cầm cự được thôi. Không nghĩ tới, đám người đó lại trở vào bắt ra một đứa con gái, chính là yểu điệu nữ nhân sau này. Rồi bắt đầu xả súng hết vào mấy đứa nhỏ còn lại”

“Không phải ông ta có con trai sao??”

“Ừ, theo suy đoán thì ông ta sai người vào mang con mình trở ra, nhưng hình như gặp phải vấn đề. Đứa nhỏ bọn họ mang ra không phải là con trai hắn mà lại là đứa con gái ngoài giá thú kia. Này đúng thật xui xẻo”

Cô thứ khi nghe chuyện thì cứ nổi lên bất an, lúc chị mình định dừng thì cô lại hỏi thêm vào_“Sau đó thì sao??”

“Chết hết còn gì. Cảnh sát đến thì người đã chạy, xác cũng nằm đó, không một chứng cớ cho thấy ai đứng đằng sau. Lúc đó chị đây sức kêu cũng không còn, may mắn là nam nhân có đi theo, ôm ra. Không thì chắc cũng hết phim rồi. Tin buồn cho cô em luôn. Chị đây hôn mê ngay sau đó mất một năm rưỡi, rồi thêm nữa năm để hồi phục. Tính ra thì cũng hai năm. Cô em sinh chị cách bảy năm. Nhưng đến năm chị đây chín tuổi mới biết tin mình có em gái”_tác giả cười cười nhìn sang em gái vẻ mặt ngỡ ngàng bên cạnh

“Còn anh trai, anh trai hàng xóm thì sao??”

Cô cả bày ra bộ mặt lém lỉnh, nhướn mày nhìn em gái_“Lúc chị đây tỉnh, câu đầu tiên biết hỏi gì không??”

“Hỏi gì??”

“Nghĩ lại thì bản thân quả thật không có chút tiền đồ”

“Hỏi gì chứ??”

“Hỏi nam nhân kia đâu rồi”

“Tôi biết mà, cũng may chị không hỏi có đồ ăn chưa”

“Mẹ nói, suốt một năm rưỡi, nam nhân không một lần đến thăm. Đến lúc chị đây phải ở trong bệnh viện nữa năm, lúc nào cũng chờ anh ta tới vậy mà cũng không tới. Bác trai, bác gái thì có đến, nhưng hỏi ra thì chỉ cười cười nói anh ta vẫn ổn. Chị đây nghe vậy thì có an tâm, nhưng tức giận vẫn là nhiều hơn”

Nữ nhân thở dài, khởi động lại game, tự mình chơi một màn mới_“Ngày chị đây về nhà chính, nam nhân kia cũng không xuất hiện. Có một hôm chị đây lén lút qua nhà anh ấy định kéo anh ta đi chơi như lúc trước. Ba mẹ hai nhà lúc nào cũng bận nên nhà chỉ có người làm. Còn cô em đây lúc đó chị không để ý nên cô em trôi đi đâu chị đây cũng không biết”

Một tay cầm lên ly nước, chầm chầm uống rồi lại nói_“Chị đây lén đến phòng anh ta, giơ tay định gõ, nhưng sau cùng vẫn quyết định mở cửa tạo bất ngờ”

Cô nhỏ yên lặng ngồi nghe, lâu lâu lại hỏi đệm thêm vài từ_“Sau đó??”

“Chị đã quên, cửa phòng nam nhân lúc nào cũng khóa, cứ thế ra sức vặn cửa, gọi trước gọi sau. Đến chán thì nghĩ nam nhân đã ra ngoài nên quyết định ngồi đợi trước cửa phòng như lúc trước. Một lúc rất lâu sau lại nghe được tiếng mở khoá từ bên trong, chị đây nhớ lúc đó mình đã rất vui vẻ mà đứng lên mong chờ được thấy anh ta. Nhưng cửa mở chỉ chừa ra một khe nhỏ. Nam nhân vậy mà định đóng cửa trong lúc chị đây vừa chen tay vào, cũng không biết tại sao lúc đó lại có sức mà đẩy mạnh cửa vào trong khiến anh ta té ra đất, vô cùng nhanh chóng, nắm chân nam nhân kéo ra ngoài”

“....”_cô yên lặng khoanh chân, ngồi bên cạnh chị mình lắng nghe người kia kể lại chuyện lúc nhỏ.

Trông cứ như đang kể chuyện của một người khác, vẻ mặt rất không liên quan đến mình

“Chị đây kéo anh ta ra xong, chạy tới, đóng cửa phòng, ngồi chặn cửa rồi mới nhìn đến nam nhân ngoài hành lang, tay, chân, đều đầy băng quấn, trên mặt thậm chí có còn hai miếng băng gạc một ở trán, một má, thêm một ở cổ. Anh ta lúc đó rất tức giận, còn giơ tay định đánh nữa. Chị đây lại tưởng bở, kéo cánh tay đó xuống, vui vẻ bảo cùng đi chơi”

Tác giả thở dài, lắc lắc điều khiển trong tay khiến nhân vật chạy ra khỏi đường nhiệm vụ, bắt đầu đi lan man bên ngoài_“ Nhưng nam nhân không chịu đi. Chị đây thấy anh ta bị thương nên nghĩ không ra ngoài được, lại kéo người vào phòng bật đèn lên và rất ngạc nhiên. Trong phòng chỉ có giường cùng chăn gối đơn giản, ngoài ra không thêm gì khác”

Cô thứ bất ngờ, liền ngồi thẳng lưng, vẻ mặt không tin nổi nhìn chị mình_“Đừng nói anh ta tự làm mình bị thương??”

“Đúng vậy. Hai năm chị đây nằm viện thì cũng là hai năm anh ta tự giam mình trong phòng, dằn vặt bản thân mình. Chuyện này được ba mẹ kể nhưng đến mấy năm sau khi chị tra hỏi”

Nữ nhân lại tiếp tục tự cười nhạt một mình_“Năm đó xảy ra chuyện thì cũng đã mười một. Suốt bảy năm, nhất định không nói một lời, bất kể là ai đi nữa. Chỉ có điều đi học và sinh hoạt trở lại bình thường. Chị đây cũng đi theo vào trường để còn bảo quản anh ta. Dù không nói chuyện vậy mà lại quen được hai người anh khóa trên, hiện tại đang là phó giám tại công ty mẹ của nam nhân đấy”

Cô nhìn chị mình, gật đầu tỏ ra hiểu ý, lại tiếp tục nghe người kia nói tiếp

“Nhưng mà Không nghĩ tới năm chị đây mười bốn, nam nhân kia vậy mà rất chuẩn thời gian. Đang lúc chị đây vui vẻ ăn uống thì chạy đến đòi cưới. Về sau thì mới biết vì bản thân đi tỏ tình với người khác, nam nhân liền chạy ngỏ lời sau bảy năm im lặng”

“...”

“Đương nhiên chị đây không đồng ý. Suốt từ lúc đó đến bây giờ thì đã hai mươi chín tuổi. Tận mười một năm hễ có thời gian liền mở miệng hỏi cưới”

“Sao không đồng ý??”

“Không nên đồng ý. Nghĩ xem, người kia lấy lý do năm xưa ra để bù đắp thì không thú vị chút nào. Chị đây biết anh ấy luôn trăn trở bởi vì hôm đó nếu anh ta không đòi đi mua kem thì cả hai sẽ không bị bắt, còn thêm việc chỉ có mình anh ta trốn được ra ngoài dù mọi chuyện cuối cùng cũng được giải quyết. Với lại nghĩ xem, có ai đi cầu hôn mà chỉ bảo ‘Cưới tôi đi’, lại không có gì thêm gì cả như ác nam nhà này không? Ngay cả nữ nhân ế nhất hành tinh cũng không thèm anh ấy đâu. Chị mày khẳng định!!!”

Nữ nhân lại thở dài, tựa người ra sopha phía sau, nghiêng mặt nhìn em gái_“Sự thật thì, dù không đi mua kem hay đi đâu đi chăng nữa thì với động cơ đó, chắc chắn chị đây cũng bị bắt, kéo theo nam nhân mới thật sự là lỗi của chị. Không nghĩ anh ta tới nay vẫn ngốc tới như vậy”

Lại thở dài một hơi, nhìn lên trần nhà_“Lại nói đến chuyện vừa xảy ra, vốn là như dự định ban đầu, nam nhân, ba cùng với lão viện trưởng sẽ xử lý ngầm ông ta và đưa người ra thay thế. Nhưng nào ngờ giữa chừng lại xuất hiện thêm một yểu điệu nữ nhân, lật ngược bàn cờ, khiến mọi việc trong dự tính đều bị đóng băng”

Nói đến đây, nữ chính lại cười, ngồi lại nghiêm túc nhìn em gái_” Nhưng trong cái rủi lại có cái may. Nếu thật sự động tay động chân vào lão ta thì sau này sự việc bại lộ dù phần trăm xảy ra rất thấp, nhưng hệ lụy là rất lớn. Nữ nhân đa nhân cách đó đã thay thế mà giải quyết ông ta, bày ra sự việc đó để dư luận tự nghĩ rằng việc này là do hận thù gây nên. Rồi mọi việc như diễn biến hiện tại”

“Chị đoán được”_cô thứ vẻ mặt ngạc nhiên, có chút tò mò nhìn chị gái với bộ mặt mệt mỏi hàng thật giá thật trước mặt

Nữ nhân liền nhướn mày, cười nữa miệng_“Làm sau mà đoán được. Lúc đầu bao gồm cả cô ta thì cũng chỉ có ba nhân cách, về sau lại sinh thêm hai thì ai mà đoán được. Là may mắn thôi”

“Vậy này như mỡ dâng miệng mèo rồi??”

“Có thể gọi là vậy”

“Vậy còn người được thay thế kia thì sao??”

“Bỏ rồi, người đó không cần nữa. Hiện tại đã thoát được gông xiềng thì sao phải tự mình tạo ra gông xiềng mà trói bản thân chứ"_nữ nhân vươn tay, kéo đến đĩa kẹo bản thân chuẩn bị từ trước vào lòng, chậm rãi ăn

"Ý của chị??"

Đặt sang đĩa kẹo cho em gái, chùi tay vào áo người ta, uống thêm ngụm nước_"Nếu thật sự theo như kế hoạch, lão già đó sẽ bị người của nam nhân giết. Sau đó nam nhân sẽ đến bàn chuyện với hắn. Người đó sẽ được đưa vào vị trí của lão già để đảm bảo an toàn về việc sự việc không bại lộ. Tất nhiên đó là một giao kèo, người được việc, người được lợi"

"Vậy là có thêm người biết chuyện??"

"Người đó không biết. Chỉ đến khi hắn thật sự nhận chức vị kia thì mới được giao nhiệm vụ không cho bất kì ai trong chính phủ điều tra cái chết của lão già và đó là cái giá để hắn ngồi yên ở đó"

"Không sợ phản sao??"

"Đã gọi là giao kèo thì không được để thua lỗ. Với lại nghĩ xem, nếu chuyện theo kế hoạch thì chuyện giết một người, thay thế một người là đơn giản sao. Là người làm chính trị, chắc chắn phải có đề phòng. Nhưng hiện tại, lão già là người khác hại, vị trí kia ai ngồi cũng không vấn đề"

"Vậy còn anh ta??"

"Vẫn ở vị trí của mình, làm công việc của ngày bình thường. Vậy thôi”

"Rốt cục anh ta là ai??"

"Chỉ hy vọng mày không dây vào anh ta"_tác giả thở dài, đứng dậy duỗi người trái phải

"Sao??"

"Độc đoán, gian xảo, thông minh. Giảo hoạt thủ trưởng tại nhiệm toàn vùng YY này"

“Đừng nói đến người như vậy chị cũng quen??”

Tác giả liếc nhìn em gái từ trên xuống dưới, duỗi chân đẩy người ngã ra thảm, đạp lên hông, hất tóc, nhướn mày nhìn cô em quý hóa của mình_”Quen thì sao?? Không quen thì sao?? Liên quan mày à??”

“Đừng nói là tiểu nam nhân của chị nha, tôi mách anh hai đó!”

“Mày mới vừa mở thiên lí nhãn hay sao mà thích đoán bừa vậy??”

“Thật à?”_cô giả đò ngây ngơ chớp chớp mắt nhìn chị mình, tay kia lén lút lôi ra điện thoại bấm số gọi nhanh

“Định gọi ai??”_tác giả cầm lên đĩa bánh kem, vẻ mặt hăm dọa, tư thế chuẩn bị ụp vào người nằm dưới đất

Cô cười cười_”Hồi sáng mẹ có gọi tới, tôi muốn nói chuyện với mẹ về chuyện chị có tiểu nam nhân”

Tác giả nheo mắt, khom người nhìn em gái_”Đưa điện thoại đây, đừng có lại giở trò châm lửa đốt nhà”

“Chị có tật hay sau mà lại giật mình ghê vậy??”

“Đếm tới ba, không đưa thì tự hiểu nhé”

“Chị đừng có dọa nạt, chị có tiểu tam, đừng mong giấu anh hai”

“Một”

“Chị có tật giật mình”

Tác giả đi lên, một chân đạp lên tay trái, chân kia vẫn đạp lên hông em gái, cuối người ịnh nguyên đĩa bánh của mình vào mặt em gái, rồi rút điện thoại cô đang cầm, xoay người đi_ “Ba”

“Chị từ khi nào mất căn bản đến như vậy vậy hả??”

“Đời chị đây không có số hai, một với ba là đủ rồi”

Cô thứ chùi mặt, tự mình lẫm nhẩm_”Cần mở đầu và kết thúc không cần quá trình sao?? Bản thân nghĩ nhiều quá rồi sao??”

“MÁ NÓ!!!”

Ở hành lang vào nhà bếp, cô cả sau khi xem danh sách cuộc gọi liền tức giận mắng chửi, quăng điện thoại em gái xuống khiến nó vỡ nát, làm cho cho người hầu đều âm thầm lui đi. Còn ở phòng khách, cô thứ vừa lau mặt xong, nghe thấy tiếng mắng kia liền không nghĩ nhiều, tung người chạy

~~~~

Hai tiếng sau, tại phòng khách hiện tại đang xảy ra một cuộc chiến khốc liệt...của bốn chiếc máy tính

“Giết nó, giết chết nó, chỉ cần giết nó thì cỡ nào cũng chơi cả”_nữ nhân ra sức lia chuột, ấn nút liên tục các nút trên laptop điều khiển nhân vật của mình đuổi theo ai đó

“Đi từ từ, coi chừng lọt ổ phục kích bây giờ”

“Cậu bắn xa mà sợ cái gì, cứ ngắm bắn cho tốt là được, tớ sẽ không chết”_tác giả chăm chú, hăng hái nhìn màn hình trước mặt, không chút quan tâm nói với cô bác sĩ bên cạnh vẫn còn loay hoay với tổ hợp nút trong game

Ở phía đối diện, hai chiếc laptop với hai người chơi khác

“Nè chị, đừng ở mãi một chỗ như vậy, chị ta đến bất cứ lúc nào đấy, mau sang chỗ tôi nè, nhớ nhìn xung quanh cẩn thận, còn bản đồ nhỏ nữa kìa”_cô thứ rất tận tâm mà chỉ dẫn người bạn là giáo viên của chị gái mình chơi game

“Ơ ơ, được”

“Chị cứ tin một điều, chị đang phải đối mặt với trùm chơi bẩn, cẩn thận một chút”

“Ờ ờ, sẽ cẩn thận”

Lại trở về phe đối diện

Tác giả giật mình nhìn màn hình chỉ còn trắng đen, đại diện cho nhân vật của mình lúc mất mạng, không tin nổi nhìn cô bạn_“Ya, sao tự cậu lại đi vào ổ của địch thế hả??”

“Ai mà biết tất cả đều ở đó”

“Về, mau về mua đồ đi”

“Ờ, ờ”

Hai tiếng sau, ở ngoài vườn

Tác giả thở dài, thoải mái chắp tay lên bụng sau khi đã đeo đồ bịt mắt trong suốt, chỉ có thêm đôi mắt mở to được vẽ che lên vị trí của mắt lên. Bên cạnh là em gái vẫn đang chăm chú ôm laptop làm việc, còn đeo thêm kính nhìn rất nghiêm túc

Tác giả với đồ bịt mắt cũng không thèm kéo lên, dùng đôi mắt vẽ trên miếng che nhìn qua bên trái là cô bạn bác sĩ_“Này nói mới nhớ, cậu đến đây vậy còn đứa nhỏ thì như thế nào??”

“Đưa qua nhà ông bà nội rồi”

“Nói mới nhớ, vậy là nhóc con đó ở suốt bên đó rồi”

“Không, thay phiên bên nội với bên ngoại, đến tối thì về với tớ”_cô bạn bác sĩ thoải mái đứng dậy tháo khăn lông ngang hông, chạy đến, nhảy xuống hồ bơi

“Chị làm sao mà quen được chị tôi vậy??”_là cô thứ đang hỏi cô bạn giáo viên của nữ nhân

Người được hỏi liền chớp mắt, ngẩng đầu hồi tưởng_”Chị hai của em là một người nói rất nhiều, đến làm quen, bắt chuyện với chị trước”

Cô thứ gật gù_“À, thì ra là nhờ nhiều chuyện mới có bạn”

“Cũng không hẳn. Có một lần chị vô tình nhìn thấy. Chị của em lúc đang rảnh rỗi mà vô tình bắt gặp ai đó ngồi một mình thì sẽ rất đường hoàng, chạy đến ngồi cạnh người ta”

“Như vậy cũng được sao??”

“Đó, là người đó đó”_cô bạn giáo viên chỉ về phía cô bạn bác sĩ đang bợi lội kịch liệt trong bể đằng kia, rồi nhìn sang cô thứ, mỉm cười_”Là tùy người, tùy hoàn cảnh, tùy thái độ”

“Chị nói nghe như có vẻ chị hai đã biết rõ các chị là ai vậy”

"À, chị không nghĩ đến vấn đề này. Chỉ là chị hai của cưng rất thích nói câu này. Mấy người mắc nợ tôi kiếp trước nên kiếp này tôi mới phải làm bạn với mấy người. Mau mau trả nợ kiếp trước đây"

"...."

“Chị thì nghĩ, là duyên số thôi, cũng có thể là nợ kiếp trước chăng hihi. Hồi đó có lần, chị hai cưng vì sơ suất mà quen phải dân anh chị của thành phố bên cạnh”

“À, quả là một gia đình hay nhỉ, đưa con vào môi trường mới, không vây không cánh. Hay. Làm sao chị ta quen được??”_cô thứ bỗng nhiên vô cùng hứng thú với quá khứ đủ màu sắc của chị gái mình

“Là như vầy, lúc đó trong trường có tin chị của em tỏ tình với đàn anh khối cao trung. Đó là sự thật, bởi vì cá cược mà thành. Đàn chị đó hay tin rồi gọi chị cưng ra nói chuyện gì đó. Rồi sau đó, bỗng nhiên hai người thành bạn thân luôn”

Cô thứ gần như bị sặc nước khi nghe cô bạn của chị mình kể chuyện, không tin nổi nhìn qua_“HẢ!!! Đừng nói đàn chị đó...”

“Không không có đâu, em chưa gặp người đó sao???”

“Chưa, trừ ba người các chị thì chị ta chưa đưa thêm ai về nữa. Ít nhất là ở nhà chính là vậy”

“Lúc đó chị ngạc nhiên lắm. Đàn chị đó hầu như ngày nào cũng đến tìm chị cưng, cười nói rất vui vẻ”_cô bạn giáo viên vui vẻ đứng dậy, cũng tháo khăn, chạy đến bể. Nhưng gần đến mép thì lại trợt chân mà ngã ngữa xuống nước

Cô thứ chép miệng nhìn qua chị gái đang nằm bất động trên ghế của mình cùng với miếng che mắt buồn cười kia mà thở dài, quyết định dừng làm việc, tìm cách chọc chị mình.

Lại một hồi nhốn nháo
Bình Luận (0)
Comment