Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 29

Lần này mang về sáu mươi người phụ nữ, tất cả đều rất vui vẻ. Những người phụ nữ này rất biết cam chịu số phận, vừa đến khu quần cư là tối hôm đó họ đều tuyển chồng hết rồi.

Hai ngày này tất cả mọi người không đi săn thú, con mồi ở quần cư tạm thời đủ cho bọn họ ăn trong hai ngày, canh thịt, thịt nướng, còn có trái cây dại và rau dại được xào bằng mỡ động vật.

Vốn dĩ sáu mươi người phụ nữ kia còn chưa tình nguyện lắm, nhưng khi nếm thử thức ăn này liền đánh mất ý nghĩ trở về. Các cô không phải người ngu, thế giới rộng lớn, đồ ăn là quan trọng nhất. Quần cư này có thể tạo ra đồ ăn ngon như vậy thì chắc chắn có một nhân vật lợi hại hơn Vưu Bỉ, họ tất nhiên nguyện ý ở lại.

Giản Thanh Vân yên lặng uống canh thịt, ăn rau xào. Đến khi cô no rồi mới nhìn Mạt Tư nói: "Mạt Tư, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh."

Mạt Tư cười tít mắt nhìn Giản Thanh Vân, thấy trong bát của cô còn nửa bát canh thịt, hắn bắt buộc cô ăn hết nửa bát này rồi mới trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

Giản Thanh Vân nhìn xung quanh một lần, lúc này mới nói: "Mạt Tư, chúng ta nên chuyển đi thôi!" Từ "chuyển đi" cô không biết nói, đành phải nói bằng tiếng Hán.

Mạt Tư nghi hoặc lập lại một lần: "Chuyển... đi?" Hắn không hiểu nghỉa của từ này.

Giản Thanh Vân nghĩ một chút, rồi tổ hợp lại ngôn ngữ: "Mạt Tư, chúng ta nên... đi, không thể ở lại chỗ này." Vưu Bỉ đã biết vị trí của bọn họ, hơn nữa họ còn mang đi sáu mươi người phụ nữ, khó bảo toàn tên Vưu Bỉ không mang người đến đây đánh lén, cướp phụ nữ về. Vì sự an toàn của mọi người, bọn họ đành phải chuyển đi nơi khác.

Thật ra thì cô cũng hiểu rõ vì sao lúc ấy Vưu Bỉ lại đồng ý để Mạt Tư mang đi sáu mươi người phụ nữ. Nói thẳng ra là hắn cố kỵ tiểu Bạch và vũ khí của bọn họ. Nếu không có cung tên và tiểu Bạch thì có khả năng toàn bộ đàn ông của quần cư đã bị bọn họ tiêu diệt rồi.

Mạt Tư đã hiểu ý Giản Thanh Vân, vỗ vỗ vai cô nói: "Anh biết rồi, anh sẽ nói với mọi người, tin chắc mọi người sẽ đồng ý chuyển đi."

Sau đó Mạt Tư nói ý tứ của Giản Thanh Vân cho mọi người nghe, mọi người trầm mặc nửa ngày, đại đa số đều đồng ý, chỉ có một số ít người phản đối.

"Mạt Tư, vì sao chúng ta phải đi chứ. Cho dù bọn hắn có tới thì đã làm sao, chúng ta có vũ khí cường hãn như thế này, căn bản là không cần e ngại bọn họ."

"Đúng, Mạt Tư, chúng ta không cần phải chuyển đi."

"Chúng ta là dũng sĩ, không cần e ngại bọn họ."

Giản Thanh Vân nghe hiểu ý tứ của họ, cảm thấy những người này cố chấp đáng sợ, bèn vỗ vỗ tiểu Bạch, nói khẽ: "Tiểu Bạch, mày đi lên khuyên bọn họ đi." Cô nói tiếng Hán cho nên không sợ bọn họ nghe thấy, mà tiểu Bạch thì rất thông minh, mặc kệ cô nói ngôn ngữ gì thì nó cũng có thể hiểu ý tứ của cô.

Quả nhiên có tiểu Bạch uy hiếp, tất cả mọi người đều đã đồng ý chuyển đi.

Giản Thanh Vân nói Mạt Tư chuyển đi càng nhanh càng tốt, để mọi người bắt đầu chuẩn bị lương thực đồng thời ăn nhiều đồ ăn, bảo tồn thể lực. Mà mấy ngày nay nhất định phải săn thật nhiều con mồi, bởi vì nơi Giản Thanh Vân muốn chuyển đến chính là rừng rậm Khải Tát.

Giản Thanh Vân và Mạt Tư từ rừng rậm Khải Tát chuyển đến đây, bây giờ lại muốn trở về rừng rậm Khải Tát.

Nhưng khi mọi người nghe nói chuyển đến rừng rậm Khải Tát thì đều không đồng ý. Họ cảm thấy rừng rậm Khải Tát rất khó để tìm được sơn động để sống. Giản Thanh Vân lại nghĩ lần này di chuyển đến rừng rậm Khải Tát, mọi người sẽ không sống trong sơn động nữa mà sẽ thành lập bộ lạc của chính mình.

Giản Thanh Vân tốn một ngày để ghi chép đại khái kế hoạch, bao gồm việc phân phối lương thực trên đường di chuyển, sau đó đến rừng rậm Khải Tát, thành lập bộ lạc, thành lập phòng ốc, biện pháp bảo đảm an toàn cho bộ lạc và sự phát triển sau này của bộ lạc.

Đem ghi chép kế hoạch này giảng giải một lần cho Mạt Tư nghe, càng nghe mắt hắn càng phát sáng.

Sau đó Mạt Tư lại nói nội dung kế hoạch cho mọi người, mọi người cũng đồng ý dời đến rừng rậm Khải Tát rồi.

Nhiều ngày nay đàn ông thì ra ngoài săn thú, phụ nữ thì ở nhà thu thập muối ăn, xử lý con mồi sạch sẽ rồi phơi khô. Giản Thanh Vân không biết ở rừng rậm Khải Tát có muối khoáng thạch hay không, cho nên nhiều ngày nay chuẩn bị rất nhiều muối. Nhân lúc mấy người phụ nữ thu thập muối, Giản Thanh Vân và tiểu Bạch di chuyển rất nhiều muối khoáng thạch vào trong không gian tùy thân, như vậy thì đến khi xài hết muối ăn rồi, muối khoáng thạch trong không gian cũng đủ để dùng một thời gian.

Giản Thanh Vân cúi đầu nhìn ngọn lửa cháy trước mắt, muối cũng thu thập nhiều rồi, con mồi cũng dự trữ gần đủ, ngày mai sẽ chuyển đi.

Tất cả mọi người đều có chút mất mát, dù sao thì đây cũng chính là địa phương họ sinh sống lâu nay.

Rạng sáng ngày hôm sau, Giản Thanh Vân tỉnh dậy thật sớm, cùng mọi người ăn no nê một trận. Sau đó mọi người mang theo vũ khí của mình, vật phẩm sinh hoạt và lương thực, cùng đi về phía rừng rậm Khải Tát.

Mọi người mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh thế nhưng vẫn có thể di chuyển rất nhanh. Giản Thanh Vân không thể đuối kịp tốc độ của bọn họ, đành phải cưỡi trên lưng tiểu Bạch.

Tốc độ của tiểu Bạch rất nhanh, chỉ chốc lát đã vượt xa bọn họ, sau đó ngẩng cao đầu cọ cọ lên lưng Giản Thanh Vân, một bộ "em muốn được khen ngợi".

Giản Thanh Vân quay đầu nhìn lại, sau đó xoa xoa đầu tiểu Bạch, cười nói: "Tiểu Bạch giỏi ghê!"

Đứng tại chỗ đợi một lúc, cho đến khi bọn họ bắt kịp thì tiểu Bạch mới tiếp tục chạy lên phía trước.

Ở đằng sau, những người phụ nữ kia đang ríu rít thảo luận về Giản Thanh Vân, hỏi vì sao con thượng cổ mãnh thú kia lại nghe lời cô như vậy.

Tiểu Bảo cực kỳ hưng phấn kể cho họ nghe: khi tiểu Bạch còn nhỏ xíu đã được Giản Thanh Vân nhặt về, vì thế nghe lời Giản Thanh Vân là chuyện đương nhiên rồi. Tiểu Bảo còn kiêu ngạo nói với họ, cô bé cũng đã từng cưỡi tiểu Bạch rồi.

Giản Thanh Vân ngồi tên lưng tiểu Bạch, có thể cảm giác được bây giờ đã là cuối hè rồi, không còn nóng như tháng trước nữa. Xem ra ở đây mùa hè chỉ kéo dài ba tháng mà thôi.

Đến khi trời tối, Mạt Tư nói mọi người tìm chỗ nghỉ ngơi, qua đêm ở nơi này rồi ngày mai tiếp tục chạy đi.

Buổi tối ăn chút thịt khô mang theo, sau đó ngủ trên mặt đất đen rộng lớn.

Giản Thanh Vân cố ý tìm một chỗ hơi xa, ngủ cùng với tiểu Bạch, còn Mạt Tư cũng ngủ ở một chỗ gần cô.

Đang mơ mơ màng màng, Giản Thanh Vân cảm giác có ai đó đắp lên người cô một tấm chăn da thú.

Sáng sớm mọi người ăn chút thịt khô rồi lại tiếp tục lên đường, Giản Thanh Vân vẫn ngồi trên lưng tiểu Bạch.

Liên tục như vậy chừng một tháng, đoàn người chưa tới rừng rậm Khải Tát đã ăn hết lương thực rồi. Mỗi ngày đành phải tìm chút trái cây dại và rễ cỏ trên mặt đất đen để ăn đỡ, cứ như thế tốc độ di chuyển liền chậm lại.

Lại qua hơn nửa tháng nữa, nửa tháng này tất cả mọi người đều không có thịt để ăn, chỉ toàn ăn trái cây dại và rễ cỏ. Sáu mươi người phụ nữ kia bắt đầu oán giận, nói biết trước vất vả như vậy thì đã không dời đi rồi.

Giản Thanh Vân giả bộ mắt điếc tai ngơ, tiếp tục cưỡi tiểu Bạch đi trước. Cô biết những người phụ nữ này chưa từng phải chịu khổ, từ lúc sinh ra đã có đàn ông bảo vệ. Bây giờ không có lương thực, họ oán hận cũng là chuyện bình thường.

Phía xa xa đã thấy thấp thoáng rừng rậm Khải Tát, ước chừng đi hai ba ngày nữa là có thể đến nơi rồi.

Đoàn người nhìn thấy rừng rậm Khải Tát phía xa liền không oán hận nữa. liên tục chạy hai ngày không ngừng nghỉ, rốt cục cũng đến bìa rừng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, trải qua một tháng này, ai nấy cũng đều gầy yếu đi rất nhiều.

Qua một tháng này, quấn áo trên người Giản Thanh Vân đã từ áo ngắn tay biến thành áo tay dài, mùa hè đã trôi qua, bước vào mùa thu rồi.

Tìm một nơi có nguồn nước, ở phía Nam rừng rậm Khải Tát có một hồ nước rất lớn, mọi người nhất trí xây dựng bộ lạc ở đây. Rốt cuộc tìm được nơi đặt chân, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó chia ra một nửa đàn ông đi săn thú, một nửa ở lại kiến tạo nhà gỗ.

Thời đại này không có búa, chỉ có cá loại dao đá và dao xương, xây dựng nhà gỗ có chút vất vả.

Đến trời tối mọi người lại được ăn đồ ăn nóng hổi rồi.
Bình Luận (0)
Comment