Cuộc Sống Khoan Thai Nơi Viễn Cổ

Chương 8

Lúc này Mạt Tư mới chú ý đến sắc mắt rối rắm của Giản Thanh Vân, hắn đi tới trước mặt cô, hỏi một câu, Giản Thanh Vân đoán chắc là hắn hỏi cô làm sao vậy.

Giản Thanh Vân chỉ chỉ hai chân của mình: "Chân đau quá à, chắc không đi được rồi."

Mạt Tư theo tay của cô nhìn xuống hai bàn chân, lúc này mới thấy trên chân cô lấp lánh mấy bọt nước.

Giản Thanh Vân thấy Mạt Tư nhíu nhíu chân mày, giống như đang buồn rầu cái gì.

Sau đó Mạt Tư ngẩng đầu vội vàng nói với Giản Thanh Vân câu gì đó, rồi chạy về một hướng.

Giản Thanh Vân vừa định hỏi hắn đi làm gì, nhưng lại nghĩ đến hai người không có cách nào hiểu nhau nên đành thôi, lẳng lặng ngồi một chỗ chờ Mạt Tư trở về.

Không lâu sau, Mạt Tư trở lại, trong tay cầm mấy cái gốc cỏ màu xanh dài hơn một mét.

Mạt Tư đi tới ngồi xổm trước mặt Giản Thanh Vân, cầm hai chân của cô lên.

Giản Thanh Vân không được tự nhiên rụt rụt hai chân lại, mặt hơi đỏ lên.

Mạt Tư dùng tay chọc bể mấy cái bọt nước của Giản Thanh Vân khiến cô đau đến hít một ngụm khí lạnh. Trên hai chân cô có đến mười mấy bọt nước, tất cả đều bị Mạt Tư chọc bể. Sau đó Mạt Tư lại cầm cái cây màu xanh kia, vắt chất lỏng bên trong nó bôi lên mất bọt nước bị bể. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don.)

Ngay lập tức Giản Thanh Vân cảm giác một cỗ lạnh như băng từ lan tỏa cả lòng bàn chân, cảm giác đau rát giảm đi không ít.

Mạt Tư làm xong liền ngồi xuống cạnh Giản Thanh Vân, nói với cô một câu gì đó.

Giản Thanh Vân không hiểu hắn nói cái gì, chỉ biết chớp chớp mắt nhìn hắn.

Mạt Tư đỡ bả vai Giản Thanh Vân để cô nằm trên mặt đất.

Giản Thanh Vân chợt hiểu ra, ý của hắn là muốn cô nghỉ ngơi tí. Cô lặng lẽ nhớ kĩ câu kia.

Hai người đợi đến giữa trưa mới đi tiếp, lúc này Giản Thanh Vân mới phát hiện chân không còn đau rát nữa, xem ra loại cỏ màu xanh Mạt Tư mang về rất hiệu quả. Cô mang giày vào tính đi tiếp, nhưng Mạt Tư lại không cho, cố ý đưa lưng về phía cô, cô cũng đành đồng ý thôi.

Hai người đi chừng một tiếng, đột nhiên Giản Thanh Vân nghe thấy bên trái rừng rậm phát ra âm thanh rầm rì, giống như âm thanh của dã thú. Sắc mặt Giản Thanh Vân trắng bệch, leo xuống lưng Mạt Tư. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don.)

Thế nhưng nhìn Mạt Tư có vẻ rất vui, hắn quay qua Giản Thanh Vân khoa chân múa tay rồi làm một động tác đừng lên tiếng, sau đó rút cây thương bên hông ra.

Giản Thanh Vân khẩn trương nhìn về phía phát ra âm thanh, lại nhìn Mạt Tư đang từ từ đi về phía đó.

Âm thanh rầm rì càng ngày càng gần, sau đó có một con gì đen thùi lùi nhanh chóng chạy ra.

Đồng tử Giản Thanh Vân co rụt lại, quả đấm cũng xiết lại.

Đó là một con heo rừng có răng nanh dài, nhìn cả người nó ít nhất cũng phải hai trăm cân. Cô lo lắng nhìn Mạt Tư một cái.

Trong mắt Mạt Tư chẳng thấy chút gì gọi là sợ, hơn nữa còn càng hưng phấn hơn.

Con heo rừng nhìn thấy hai người bọn họ liền lao lên.

Giản Thanh Vân rất tự giác mà tránh sau cây cổ thụ để không gây ảnh hưởng cho Mạt Tư.

Mạt Tư nhìn chằm chằm con heo rừng đang xông tới, cũng né tránh, mãi đến khi răng nanh sắp táp trúng hắn, cả người hắn mới lóe lên, tránh qua một bên, đâm mạnh cây thương bén nhọn trong tay xuống cổ con heo rừng.

Cây thương bén nhọn chỉ là cắm vào được một chút, không tạo thành vết thương lớn gì cho con heo rừng.

Giản Thanh Vân bắt đầu lo lắng rồi, Mạt Tư có thể đối phó với con heo rừng này không?

Con heo rừng bị thương, càng thêm tức giận vọt tới chỗ Mạt Tư.

Mạt Tư vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm con heo rừng, mãi đến khi con heo sắp lao vào hắn, hắn mới tránh né, lại đâm một nhát vào cổ nó.

Lúc này Giản Thanh Vân mới phát hiện hai lần đâm vào cùng một vị trí, không xê xích tí nào.

Lần thứ ba, lần thứ tư, lầm thứ năm, mỗi lần đâm tới, Mạt Tư đều đâm vào cùng một chỗ, trên cổ con heo rừng đẫm máu, Mạt Tư cũng bắt đầu sốt ruột rồi, sợ mùi máu tươi dẫn mấy con mãnh thú tới. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don.)

Lại qua vài phút, tốc độ của con heo rừng ngày càng chậm, sau cùng rầm một tiếng ngã xuống đất.

Mạt Tư tìm được ở xung quanh một sợi dây mây tản ra mùi kỳ lạ, sau đó dùng dây mây trói heo rừng lại, khiêng lên vai.

Giản Thanh Vân đã âm thầm đặt tên cho loại dây mây tản ra mùi kì lạ có thể đuổi rắn, côn trùng, chuột, kiến này là dây mây thối rồi. Mùi của nó đúng là thôi thối khăm khắm. Trái cây màu tím thì kêu quả tím, trái cây màu đen thì kêu quả đen; loại thực vật hồi sáng dùng để chữa bọt nước trên chân cô, nhìn na ná như cỏ lau, cô liền gọi nó là cỏ lau.

Mạt Tư vác con heo rừng trên lưng, lại nhìn Giản Thanh Vân, trong mắt lộ ra vẻ khó xử.

Giản Thanh Vân không chờ hắn mở miệng liền vội vội vàng vàng đi về phía trước, quay đầu lại cười tươi rói với hắn: "Lý cáp."

Lý cáp nghĩa là đi thôi, mấy ngày nay mỗi lần chuẩn bị đi tiếp, Mạt Tư đều nói từ này với cô.

Quả nhiên Mạt Tư nghe thấy từ này, ngẩn ra một lúc, sau đó cười tươi với Giản Thanh Vân, cũng nói: "Lý cáp."

Không biết vì trên vai vác theo con heo rừng hay là vì chân Giản Thanh Vân bị thương mà Mạt Tư đi rất chậm, đi hai bước còn quay lại nhìn cô một cái.

Bởi vì trên người con heo rừng cột dây mây thối nên dọc theo đường đi không hề gặp một con rắn, côn trùng, chuột, kiến hay dã thú nào. (editor mèo xinh of dien❀dan❀le❀quy❀don.)

Đi tới đi lui, Giản Thanh Vân bỗng nghe âm thanh róc rách như tiếng nước chảy.

Giản Thanh Vân ngẩn ra, sau đó hoan hô một tiếng rồi chạy về phía trước.

Mạt Tư không thể hiểu tại sao nghe thấy tiếng nước mà Giản Thanh Vân lại mừng như vậy. Đương nhiên hắn không biết đã gần một tháng nay Giản Thanh Vân không tắm rồi. Hắn thì tắm hay không tắm cũng không sao cả, dù sao thì khát nước đã có trái cây giải khát, nếu không thích thì uống máu tươi của động vật.

Giản Thanh Vân vượt qua một cây cổ thụ liền nhìn thấy một dòng suối nhỏ, nước trong suốt thấy đáy, còn có thể nhìn thấy mấy con cá bơi qua bơi lại.

Giản Thanh Vân hoan hô một tiếng, chạy đến bên dòng suối nhỏ vốc nước uống liền mấy ngụm. Nước chảy vào cổ họng có hơi mát lạnh, mang theo chút vị ngọt, còn ngon hơn cả nước khoáng cô thường uống. Chờ đến khi cô uống xong rồi, Mạt Tư mới ngồi xuống cạnh dòng suối lột da mổ bụng con heo rừng. 

Giản Thanh Vân thừa dịp Mạt Tư không chú ý liền lùi vào trong không gian, cầm lấy cái khăn mặt và bình nước khoáng đi ra.

Hình như Mạt Tư rất hứng thú với cái khăn mặt và bình nước mới xuất hiện, vừa lột da heo vừa nhìn nhìn tay cô.

Giản Thanh Vân cười cười, trong lòng càng thêm ngạc nhiên và nghi ngờ, nơi này tới cùng là nơi nào? Vì sao một cái khăn mặt, một bình nước cũng khiến người đàn ông trước mắt này hứng thú như vậy. Chẳng lẽ....... trong lòng cô đột nhiên hiện lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng được, sắc mặt cũng tái mét lại.
Bình Luận (0)
Comment