Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 125

Vậy là, sau mấy ngày nhàn nhã, Trương Yến Bình lại cầm lấy cái cuốc.

Tre trong rừng mọc quá dày, nhiều cây chẳng mấy to khỏe, chen chúc nhau lớn lên trong những khe nhỏ. Vì thế, việc đào măng càng thêm khó khăn.

Một nhát cuốc bổ xuống, chẳng đào được măng, mà lại làm đứt một đoạn rễ tre. Thứ này rễ bám chặt vào đất, đan xen chằng chịt, muốn đào lên cũng chẳng dễ dàng gì, thực sự khiến người ta bực bội.

Tống Tam Thành cười lớn:

“Yến Bình, con đúng là không phải dạng người hợp với việc làm nông. Đào măng còn không bằng Tống Đàm nhà dượng! Đừng đào nữa, bên kia có mấy măng xuân non mới mọc, con bẻ đi.”

“Cái đó thì dễ làm.”

Giờ đây, nhờ linh khí của Tống Đàm, măng trong rừng tre đã mọc lên rất nhiều. Có những cây măng vẫn nằm trong đất chưa nhú lên, cũng có cây đã trồi lên được một đoạn.

Theo lý, măng trong đất thì non hơn, nhưng măng xuân lại có hương vị riêng, nên bất kể thế nào, Tống Đàm vẫn muốn đào hết để kiếm tiền.

Măng xuân chỉ cần dùng tay bẻ là có thể gãy ngay, mềm giòn vô cùng. Còn những cây măng chỉ mới nhú đầu trên mặt đất thì phải dùng cuốc để đào.

Một già một trẻ phân công hợp tác, hiệu quả cũng tạm ổn.

Trương Yến Bình thở dài:

“Phải nói là, nếu không phải thứ này bán được hai mươi đồng một cân, thì đúng là không xứng với công sức lao động của con.”

Nghe vậy, Tống Tam Thành nhíu mày đến nỗi có thể kẹp được cả ruồi:

“Tống Đàm à, măng tre lột vỏ xong thì còn được bao nhiêu đâu? Bán mắc vậy có hợp lý không?”

Trương Yến Bình liếc ông một cái đầy uất ức:

“Dượng à, con bỏ ra công sức quý giá thế này, hai mươi đồng thì sao? Cỏ đậu tím không đáng tiền mà cũng bán hai mươi đồng đó thôi!”

Tống Đàm chẳng buồn nói nhiều, chỉ lấy điện thoại của Trương Yến Bình, mở trang thương mại điện tử Đào Đào Bảo, chỉ cho họ xem. Trên đó, măng xuân bán cũng toàn mười mấy đồng một cân.

Tống Tam Thành: …

Thực sự không hiểu nổi giá cả bây giờ nữa.

Ông thở dài:

“Biết vậy, mấy năm trước cha đã đào nhiều măng hơn, mang lên thành phố bán rồi…”

Nhưng dù sao, biết được giá trị của măng tre, ông lại thấy cầm cuốc có sức hơn hẳn.

Trương Yến Bình bẻ măng đến “rắc rắc”, trong lòng cảm thấy được xả stress vô cùng.

Anh ta thở dài:

“Nếu ở gần ngoại ô, chúng ta rào lại khu rừng tre này, rồi đăng thông tin lên mấy nhóm gia đình có con nhỏ, thì chắc chắn sẽ có cả đoàn lao động miễn phí kéo tới.”

“Họ làm xong việc, chưa biết chừng còn mua hết măng tre tại chỗ. Vừa kiếm được tiền, vừa tiết kiệm công sức, đúng là một công đôi việc!”

Nhưng ở cái vùng quê heo hút này… thôi thì đừng mơ. Ai tay lái yếu chắc còn chẳng dám lái xe vào.



Nói gì đến con đường làng nhỏ hẹp, hai xe gặp nhau, một chiếc còn phải lùi lại tận khúc cua mới tránh được… Có gì mà quảng bá cơ chứ!

Rừng tre mọc quá dày, đi lại cũng khó khăn. Đào được một lúc, Tống Đàm bèn bỏ cuốc, về nhà lấy thêm một con d.a.o chặt.

Cô vốn khỏe, chọn cây tre có độ to vừa phải, một tay nắm chặt thân tre, tay kia “chát” một nhát, cây tre cứng rắn lập tức bị chặt phẳng lì.

Động tác trơn tru, dứt khoát, nhìn mà thấy vô cùng mãn nhãn.

Trương Yến Bình nhìn mà mắt tròn xoe, miệng há hốc, lại liếc nhìn cái cuốc bị quăng sang một bên của mình, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là không thể so sánh được.

Chẳng lẽ sống ở thành phố thực sự làm hao tổn sức khỏe và thể lực à? Nhìn em gái thế kia, một đ.ấ.m chắc có thể hạ gục cả anh ta luôn ấy chứ!

Tống Tam Thành vốn đã có kinh nghiệm xử lý tre nứa, thấy Tống Đàm chặt tre nhanh nhẹn như vậy thì vui vẻ nói:

"Đeo găng tay vào, không thì lát nữa tay sẽ tê rần luôn đấy. Mấy cành nhánh này cũng chặt hết đi, lát nữa kéo ra ruộng, cha làm cho con cái giàn leo dưa chuột."

"Không chỉ ở ruộng đâu cha, con tính làm một vòng giàn ở vườn đào nữa."

Như vậy, đậu đũa có thể leo thoải mái, chứ dùng lưới sắt thì mắt lưới quá khít, dây leo dễ kéo căng làm biến dạng lưới.

Đừng xem thường sức phát triển của cây trồng, nói thế này cho dễ hiểu: Rải vài hạt đậu nành rồi đè bằng một tảng đá, cây đậu vẫn có thể đội tảng đá lên.

Dù sao nhà mình thứ khác không nhiều, nhưng tre thì đầy, chẳng phải tiếc gì.

Cô nói nhẹ như không, nhưng Tống Tam Thành giờ mỗi lần nghe con gái sắp xếp công việc là lòng lại giật thót!

Ông nhanh chóng quay đầu đi, không nghĩ thêm nữa, dáng vẻ "giấu đầu hở đuôi" hiện lên rõ ràng.

Tống Đàm nhìn hai người đàn ông một già một trẻ đang nhăn nhó, trong lòng cũng hiểu.

Nhưng chuyện này trước đây chỉ cần cô vung tay là xong, thói quen đã ăn sâu mất rồi.

Còn giờ... chỉ vung tay thôi thì không được, phải "huy động sức mạnh đồng tiền" thôi.

Tre nứa ơi tre nứa, các ngươi phải cố gắng giúp ta chút nhé!

Cô mới đào được một chút thì điện thoại của Trương Yến Bình reo.

Anh ta móc điện thoại ra nhìn, rồi nói:

"Đàm Đàm, xe chở cây đào báo đã đến đường làng mình rồi, nhắn tin cho em mà không thấy em trả lời. Hay là em lấy điện thoại về đi, không lát nữa khó liên lạc đấy."

Tống Đàm gật gật đầu:

"Đúng lúc Kiều Kiều đang livestream, để em xem thế nào."

Trương Yến Bình ngạc nhiên:

"Kiều Kiều livestream trò chuyện với mọi người à? Đừng làm chạy hết người xem trong phòng livestream đấy!"

Tống Đàm phẩy tay, không mấy để tâm:

"Vốn dĩ phòng livestream cũng chẳng có bao nhiêu người xem, được mất tuỳ duyên thôi."



Trương Yến Bình nghĩ cũng đúng: Mới livestream thôi mà, thì làm gì có nhiều người xem.

Anh ta hỏi rõ tên phòng livestream rồi nói:

"Gọi là gì thế?"

Tống Đàm đáp qua loa:

"Nhật ký đồng quê."

Cái tên này...

Phải nói sao đây nhỉ? Bình thường đến mức không thể bình thường hơn, với khán giả thì chẳng có chút gì hấp dẫn cả.

Trương Yến Bình vốn có kinh nghiệm chuyện này, lần này đưa ra một đề xuất đáng tin:

"Nếu muốn livestream, phải tạo điểm nhấn, tạo sự bùng nổ, phải theo sát xu hướng mới…"

Tống Đàm quả thực không giỏi đặt tên, nghe vậy cũng đang định bảo anh nêu vài ví dụ cụ thể.

Không ngờ, anh lại cầm điện thoại, đứng đơ ra đó, miệng không nhúc nhích nữa.

Cô không khỏi hỏi:

"Sao không nói nữa?"

Trương Yến Bình nhẹ nhàng ngẩng đầu, đưa điện thoại ra trước mặt Tống Đàm:

“Mở mục ‘Đồng Quê’, người mới đứng đầu bảng xếp hạng hot chính là Kiều Kiều, phòng livestream đã có 6700 người theo dõi. Em không phải nói mới bắt đầu livestream sao?”

Chẳng lẽ Kiều Kiều lọt thẳng vào nhóm được ưu tiên gợi ý?

Tống Đàm trong lòng hơi sững sờ, tự hỏi: Có phải mọi sự chú ý thực sự đều đổ dồn vào Kiều Kiều không?

Ở nơi tụ họp đông người như thế này, ong đất Đại Hùng chắc chắn sẽ không đến. Hôm nay Kiều Kiều còn lấy lưới che mặt, vừa người vừa ong đều không thể dựa vào vẻ ngoài để hút fan được, đúng không?

“Livestream cái gì thế?”

Tống Tam Thành, vốn nghiện xem mấy clip ngắn trên mạng xã hội, lập tức tò mò ghé lại.

Trương Yến Bình chỉnh âm lượng to lên, âm thanh vang lên giữa khu rừng tre yên ắng, giọng nói nghiêm túc của Kiều Kiều càng thêm rõ ràng:

“Các bạn nhỏ, vừa rồi chính là cách cắt sáp ong, các bạn đã học được chưa? Nếu học được rồi, thầy sẽ dạy động tác tiếp theo.”

Giọng nói trong trẻo, ngây ngô của cậu rất dễ nhận biết. Tống Tam Thành nhìn màn hình, thấy dòng bình luận hiện đầy dày đặc:

[Nghe bạn giới thiệu qua đây, streamer thực sự là người có trí tuệ không bình thường sao?]

Ông lập tức cau mày.

Ngay sau đó, một dòng bình luận khác kèm theo pháo hoa lấp lánh hiện lên:

[Giảng hay lắm, giờ tôi đã biết cách cắt sáp ong rồi. Bước tiếp theo là gì? Một tiếng đồng hồ chỉ để cắt sáp ong, nhưng phải nói, lâu lắm mới có giấc ngủ ngon như vậy.]
Bình Luận (0)
Comment