Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 180

Tống Đàm vẫn chưa biết Trương Yến Bình đã làm chậm trễ việc cô tìm một giáo viên giàu kinh nghiệm cho Kiều Kiều, lúc này cô đang cầm cuốc ở trong vườn đào, hì hục đào một loạt hố trồng cây.

Nhìn cảnh này, một đám đàn ông đang làm việc xung quanh đều cảm thấy áp lực như núi.

Nói thật lòng, việc trồng dưa hấu vốn không phải việc quá nặng nhọc, mọi người thực sự không lười biếng. Người trước đào hố, người sau trồng cây con, tiếp đó lấp đất.

Công việc dây chuyền, phối hợp nhịp nhàng.

Nhưng từ lúc Tống Đàm đến, ôi chao cái tiến độ kia, làm đám đàn ông này như thể chỉ đang làm cho có, lấp l.i.ế.m qua ngày.

Thế nên, trong chốc lát, ai nấy đều không dám nói chuyện nhiều, chỉ biết cúi đầu làm việc.

Tống Tam Thành và Tống Hữu Đức nhịn một lúc rồi không nhịn được nữa.

“Đàm Đàm à, con đừng đào nữa, về nhà giúp ông chú Bảy của con đi, nắng thế này dễ bị đen da lắm đó.”

Đùa chứ, giờ mới hơn bảy giờ sáng thôi, mặt trời vừa mới lên! Hơn nữa, cô cũng đâu sợ bị cháy nắng.

“Cha, con chỉ muốn tranh thủ trồng hết mấy cây dưa hấu này trước, để nắng lên thì không tốt đâu.”

Trồng dưa hấu trong vườn đào thực ra không mấy thuận tiện.

Để cây đào ra quả, cành lá vươn ra khắp nơi, khi làm việc phải cúi người, khom lưng suốt, khá mệt. Dùng cuốc cũng phải cẩn thận để không làm hỏng cây đào, là một việc đòi hỏi sự tỉ mỉ.

“Không sao.” Tống Tam Thành chỉ vào mấy cây giống dưa hấu vừa được chuyển đến. “Người bán giống này thật thà lắm, con xem, dưới gốc cây giống còn bọc cả đất, từng bầu từng bầu được đóng trong hộp giày, bây giờ nhiệt độ cũng chưa cao, không cần lo lắng đâu.”

Trồng dưa hấu cũng dễ.

Mấy năm trước, khi nhà còn nuôi lợn, đống phân lợn trong chuồng thỉnh thoảng mọc lên mấy cây dưa từ hạt.

Tống Đàm chẳng mấy lo về tỷ lệ sống sót của cây giống, cô chỉ muốn qua giúp một tay thôi. Nhưng Tống Tam Thành lại nhỏ giọng nói:

“Con xem, con làm việc nhanh như vậy, ai mà theo kịp? Con qua đây làm, mọi người chẳng ai buồn nói chuyện nữa.”

Làm việc mà không có không khí gì cả? Đây đâu phải đang tranh thủ trước khi mưa để gặt lúa, mà phải vội vội vàng vàng như thế.

Tống Đàm...

Nếu lời này mà để mấy ông chủ tư bản nghe được, thì chắc hẳn từng sợi tóc của họ đều viết chữ "không đồng ý."

Nhưng...



Hiện giờ, "ông chủ tư bản" lại chính là cô con gái của cha cô.

Tống Đàm thở dài, cuối cùng cũng cất cuốc.

“Thôi được, con về nhà liên hệ khách hàng vậy.”

Khách hàng nào đây? Cô đâu thể từng nhà từng nhà đi tiếp thị. Quay qua quay lại trong sân, cô không nhịn được mà lấy cái hộp ở góc kho chứa đồ ra.

Mở ra xem, bên trong chẳng còn con ong đất nào, chỉ để lại dấu vết của tổ ong, nhưng mà...

“Kiều Kiều, dọn nhà cho Đại Hùng nhà em thôi. Cái hộp này nhỏ quá, chị thấy nó hình như không muốn đẻ thêm con.”

Cô đã tìm hiểu rồi, ong đất cái trưởng thành bình thường có thể đẻ từ bảy tám mươi con ong con. Nhưng "bé mập" Đại Hùng nhà Kiều Kiều này chỉ mới đẻ được hai mươi con là ngừng luôn.

Dù rằng cũng chẳng trông mong gì mấy con ong này làm ra được chút mật nào, nhưng biết đâu môi trường sống hạn chế cũng ảnh hưởng, ép chúng thay đổi bản tính thì không tốt.

Kiều Kiều còn đang tập bắt lươn, nghe vậy liền ngơ ngác chớp mắt: “Thế chuyển đi đâu đây? Em có cần gọi Đại Hùng về, nói cho nó biết không?”

Đại Hùng hôm nay đang dùng bữa dưới một cây đào dại, ngay bên bờ ao. Cây này mỗi năm chỉ ra mấy quả đào bé như trứng chim cút, chưa kịp ăn thì đã hỏng hết, nhưng lại nở hoa rất đẹp.

So với nó, vườn đào trên núi vì trồng muộn hơn nên giờ hoa vẫn chưa nở.

Tống Đàm khoát tay: “Chị đi là được. Chị sẽ tìm một cái thùng gỗ, đặt không xa chỗ tổ ong của nhà mình. Đại Hùng hiền lành lắm, không gây sự với mấy con ong kia đâu.”

Nó đúng là hiền thật, sờ thế nào cũng không bị nó chích.

Mà nếu thực sự đánh nhau, không biết là nó dùng sức nặng đè ép gây tổn thương lớn hơn, hay đối thủ với khả năng linh hoạt sẽ làm nó đau nhiều hơn.

Việc nuôi ong mật này, Kiều Kiều hiện tại vẫn chưa nhập môn, nhưng với một chú ong to tính tình tốt như thế này, chắc chắn cũng không có vấn đề gì. Thế là cậu gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo lời chị.

Cách của cô thì thô bạo hơn hẳn.

Tống Đàm trực tiếp lục trong phòng ra một chiếc hộp gỗ nhỏ trống không, loáng cái đục vài lỗ trên đó. So với tổ ong chuyên dụng, chỗ ở này của mấy chú ong chỉ là loại tạm bợ.

Xem ra ngay cả mức sống của kẻ ăn không ngồi rồi cũng không bằng.

Cô một tay vừa xách hộp, vừa đi đến bên bờ ao. Một tia linh khí luồn qua đầu ngón tay út, một lúc sau liền thấy trên ngọn cây đào, một khối lông đen vàng xù xì lảo đảo bay xuống, rồi không chút do dự, dùng đôi chân dài bám lấy ngón út của cô.

Đôi cánh bé nhỏ mang theo thân hình mập mạp này, trông vô cùng vất vả. Phần thân lông đen vàng phía sau nó bám đầy phấn hoa màu vàng.

Nhìn kỹ hơn, trên chân của chú ong to còn có cả giỏ phấn hoa nữa.

Không chỉ chú ong to, mà những chú ong khác xung quanh cũng dần dần tụ lại, chỉ là trông chúng có vẻ ngu ngơ hơn, không dám tới gần ngay lập tức.



Tống Đàm xách chiếc hộp lên, nói như huấn luyện chó: “Nào, nhà mới của các cậu đây, vào mà ngửi thử xem.”

Thật ra, cô chỉ biết dỗ c.h.ó mà thôi.

Một tia linh khí tan biến trong chiếc hộp. Chú ong to vỗ cánh một cái, lập tức lao thẳng vào.

Tuy có hơi loạng choạng va vào mép lỗ, nhưng sau khi bay vào, Tống Đàm rõ ràng nghe thấy một tiếng “cốp” từ bên trong.

Cô thở dài.

Chú ong to có nỗ lực không? Có chứ!

Sáng ra ngoài, tối đen mới về, một ngày làm việc không dưới mười sáu, mười bảy tiếng, vậy mà cả năm cũng chẳng tích được chút mật nào. Giống hệt cảnh giới trẻ ngày nay đi làm, thật là đáng thương.

Hàng chục chú ong đất cứ thế đ.â.m thẳng vào, phát ra tiếng ù ù, rõ ràng là rất vui vẻ.

Tống Đàm lại xách chiếc hộp lên, mang chúng đặt ở sườn núi sau nhà, gần tổ ong mật.

Kiểu nuôi thô sơ này, chắc chỉ có cô là dám dựa vào linh khí mà làm.

“Ở yên trong nhà mới nhé, đừng gây sự với ong mật, nghe rõ chưa? Người ta còn kiếm tiền, các cậu thì chẳng làm được gì, phải dựa vào chúng mà sống đấy.”

Nghĩ một chút, thấy mấy chú ong mật quả thực cũng vất vả, cô liền cho từng tổ ong một tia linh khí, khiến tiếng vo ve càng thêm náo nhiệt.

Ngay sau đó, từ bụi cây truyền tới tiếng “cạc cạc cạc”, đầu nhỏ đội chiếc mũ vàng của Đại Bạch lại ló ra, đôi mắt hạt đậu cảnh giác nhìn về phía này.

Rồi đến lượt Đại Vương, cũng lặng lẽ bước tới.

Tống Đàm túm lấy cổ Đại Bạch, nhấc lên lắc lắc: “Chỉ có ngươi là tinh quái.”

Sau đó lại thả xuống, cho một chút linh khí: “Nhớ nhé, tổ ong này cũng là của chúng ta, phải bảo vệ cho tốt.”

Còn Đại Vương... Không cần cúi người đã có thể chạm vào đầu nó, mềm mại, mũm mĩm. Dạo này dù chỉ ăn cơm thừa canh cặn ở nhà, nhưng bộ lông vẫn bóng mượt, sờ hai cái mà Tống Đàm còn thấy tiếc rẻ.

“Đại Vương à, ngươi ở sườn núi sau này mãi không thấy chán sao? Lần tới không có việc gì, đổi ca với Đại Bảo đi.”

Đại Vương lập tức phát ra tiếng ừ ừ từ cổ họng, rồi khẽ nhấc người lên, hai chân trước đặt lên vai Tống Đàm, nặng trĩu, còn dùng đầu đẩy vào mặt cô.

“Gừ gừ gừ…”

Chỗ này ngày nào cũng có đồ ngon, nó không muốn đổi ca đâu, không muốn đổi ca!
Bình Luận (0)
Comment