Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 2

Một video ngắn, rồi lại một video ngắn khác! Lướt TikTok quả là vui thật!

Hóa ra, cuộc sống trước kia của mình lại thú vị đến vậy! Tống Đàm cũng muốn thử chơi.

Thế giới này thật là thú vị, nếu như có thể mãi vui như thế này, không tu tiên… À không, tu tiên trễ chút cũng không sao.

Dù sao thì bây giờ xung quanh cũng chẳng có linh khí, tu luyện thì chỉ phí sức, không đáng.

Tống Đàm, một người tu chân chính hiệu, nghĩ lại quyết định của mình, cảm thấy đó không phải là "bệnh trì hoãn" thường nghe, mà là giác quan thứ sáu huyền diệu của việc tu luyện.

Nói chung, cô đã tính toán, hôm nay chính là một ngày tốt để chơi điện thoại!

Chỉ tiếc là màn hình điện thoại có vẻ hơi vỡ nát một chút.

Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi.

"Tống Đàm! Bài thuyết trình (PPT) tôi bảo làm tối qua đâu rồi? Sao cả buổi sáng mà cô vẫn chưa gửi cho tôi?!"

Tống Đàm: …PPT là cái gì vậy?

Cô hồi tưởng lại ký ức trong đầu, nhớ rằng kiếp trước, chính vì sếp bất ngờ yêu cầu làm PPT mà cô vội vã bắt taxi đến công ty.

Ai ngờ vừa lên cầu Ninh Hải thì gặp tai nạn liên hoàn.

"Còn nữa, sáng nay sao cô không đến làm? Nghỉ một ngày bị trừ 500 đấy! Nếu trước 2 giờ chiều mà không có mặt thì trừ gấp đôi! Lần sau còn tái phạm, sẽ bị đuổi việc ngay lập tức!"

Lương cả tháng của cô có bao nhiêu chứ?!

Tống Đàm nghĩ lại chuỗi nhiệm vụ tăng ca vô tận ở công ty, khiến khao khát trong lòng cô ngày càng dâng trào——

“Mình muốn về quê.”

“Mình muốn ở bên ba mẹ và em trai.”

“Mình không muốn đi làm nữa.”

Ý nghĩ ấy mạnh mẽ đến nỗi ngay lập tức cô đưa ra quyết định.

"Xin lỗi sếp, sáng nay tôi gặp tai nạn xe, bây giờ tôi đang ở bệnh viện, một lát… sẽ đến ngay."



Thành phố Ninh Hạ chỉ là một tỉnh lỵ bình thường, luôn ngập trong công trình xây dựng và bụi bặm.

Cầu Ninh Hải là một cây cầu cao tốc mới, nối liền Nam Bắc, tiết kiệm phí đường. Nếu đi từ chỗ thuê trọ của Tống Đàm đến đó, cô sẽ tốn khoảng 55 tệ cho một chuyến taxi.



Bình thường cô không đi taxi, nhưng sáng sớm sếp bảo cần gấp PPT, cô còn có công việc khác nữa nên quyết định "xa xỉ" bắt một chuyến.

Ai ngờ gặp tai nạn…

Lần này ra ngoài, chiếc điện thoại cũ nát của cô vẫn dùng được, cô thử scan QR với chút bỡ ngỡ, liền bắt taxi đi tiếp, lại lên cầu Ninh Hải.

Hơn nửa tiếng sau, cô đến trước tòa nhà công ty—đừng nghĩ quá nhiều, đây không phải một tập đoàn lớn. Tống Đàm là sinh viên tốt nghiệp từ một trường đại học hạng hai bình thường, lại từ nông thôn lên thành phố, chẳng dễ gì mà vào công ty lớn được.

Công ty hiện tại thuê ở tầng ba tòa nhà này, làm các dự án gia công ngoài.

Cô học ngành tài chính, một chuyên ngành "đa năng", chẳng có lựa chọn nào khác, cứ trường nào đậu là đi học.

Khi mới tốt nghiệp, nghe nhân sự (sau này mới biết chỉ là nhân viên bình thường) vẽ ra viễn cảnh, cô liền được tuyển dụng vào đây.

Giờ đây, trải qua sự "đánh đập" của xã hội, cô trở thành một nhân viên "007 toàn năng" kiêm cả kế hoạch, vận hành, hậu kỳ, chỉnh sửa, tuyên truyền và sửa chữa mọi thứ.

Một tuần bảy ngày, mỗi ngày 24 tiếng, chỉ cần có nhiệm vụ, ngay cả kỳ kinh nguyệt cũng phải uống thuốc mà lê thân đến làm việc.

Thực tập lương 5000, chính thức lương 7500, nghe có vẻ ổn chứ?

Nhưng thành phố thì chẳng phát triển, còn giá nhà thì tăng vọt lên, trung bình 15.000 tệ/m². Phòng cô thuê, dù là căn nhỏ 20m² ở khu dân cư cũ kỹ, một tháng cũng gần 1000 tệ.

Chi phí đi lại, ăn uống, sinh hoạt… tất cả những gì còn lại đều được tích lũy.

Sau khi trả tiền taxi, Tống Đàm cảm thán: "Tiết kiệm còn hơn 60.000 tệ, nhiều thật đấy." Không ngờ kiếp trước cô là một cô gái tiết kiệm như vậy!



Giữa trưa, văn phòng nhỏ tràn ngập mùi thức ăn. Một cô gái trẻ đồng nghiệp gọi cô:

"Tống Đàm, sáng sao không đến? Đã ăn gì chưa?"

Hình như cô ấy tên là… Hoắc Tuyết Doah?

Tống Đàm từ từ đi lại gần, nhìn hộp cơm trưa đựng trong lá bạc của đối phương, hương vị của thức ăn xen lẫn với không khí đặc quánh khiến cô khó chịu vô cùng.

"Sáng nay tôi gặp tai nạn xe, vừa ra viện."

Hoắc Tuyết Doanh bac ra một quả trứng chiên từ hộp cơm:

"À—mở miệng nào, tôi mời cậu ăn!"

"Ra viện chắc sức khỏe cũng ổn, đợi lát nữa kể tôi nghe nhé—có phải là lão Vương keo kiệt bắt cậu quay lại làm không? Phì! Cái tên vô lại này, ăn trứng đi, bổ sung sức khỏe đi!"

Bụng của Tống Đàm cũng "ùng ục" phối hợp.



Dù hành động này hơi thân mật, nhưng Hoắc Tuyết Doanh dường như là bạn tốt của cô. Cô do dự một chút, rồi hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Khi hàm răng khép lại, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi vị kỳ lạ—vị cháy của trứng, vị lẫn lộn của thực phẩm, vị ngấy của dầu mỡ, nhưng lại có một mùi ghê ghê không rõ. Trong khoảnh khắc, bụng cô quặn đau, dạ dày như muốn lộn lên.

Cơm thế này á? Đừng nói tu luyện, ăn lâu dài thế này thì cơ thể sẽ bị lấp đầy bởi tạp chất, đừng nói đến Kim Đan, đến Trúc Cơ được hay không còn là chuyện khó mà chắc chắn!

Tống Đàm nhịn mãi, rồi cũng nuốt miếng trứng xuống.

Hoắc Tuyết Doanh còn chuẩn bị đút cho cô miếng thứ hai. Cô gái này hằng ngày ăn uống tiết kiệm, lại hiền lành, cô cũng thấy thương bạn mình.

Nhưng Tống Đàm lắc đầu: "Không ăn nữa, thấy vị hơi kỳ kỳ." Thật ra là rất dở.

Hoắc Tuyết Doanh không ngần ngại lấy lại quả trứng, cắn một miếng lớn: "Kỳ chỗ nào? Một phần tận 25 tệ đấy!"

"Dù sao, cũng chẳng bằng cơm nhà. Theo lời mẹ tôi, đồ ăn gọi từ ngoài chẳng còn vị gì, chỉ toàn dầu mỡ nặng nề."

Tống Đàm xoa bụng. Thực ra cô cũng đang đói.

Từ tối qua đến sáng nay, cô chẳng ăn gì, giờ mới nhận ra rằng mình chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, cũng cần ăn uống.

Cô do dự: "Do nguyên liệu chăng? Vậy… mình gọi món nào ngon hơn một chút xem." Linh khí cạn kiệt, nguyên liệu đầy tạp chất.

Nghĩ đến mùi vị kỳ quặc vừa rồi, lần này, cô chọn món đắt hơn một chút.

Món này, nguồn nguyên liệu chắc đảm bảo hơn nhỉ?

Trong lúc đợi đồ ăn, Tống Đàm hỏi: "Sếp bảo muốn một bản PPT… thế đó là…?"

Lâu quá rồi, cô thật sự chẳng nhớ cách làm.

Hoắc Tuyết Doanh chẳng để ý, thuận miệng đáp: "PPT nào? Hôm qua cậu còn nói là làm được một nửa rồi đấy, mở máy xem lại đi?"

Tống Đàm đi đến bàn làm việc nhỏ hẹp của mình, từ từ mở máy tính, xem bản nháp dở trên màn hình, hình ảnh, chữ, định dạng—

Cô xem rất kỹ lưỡng.

Nhưng… phần còn lại thì sao? Phần còn lại làm sao đây?

Cô mở thêm các thư mục khác—quả nhiên, một—cái—cũng—không—biết—làm!

Tống Đàm điềm nhiên ngồi vững, không nao núng.

Không biết thì không biết thôi, hai kiếp vất vả thế là đủ rồi, lần này, cô sẽ không làm nhân viên công sở nữa.

Và đúng lúc đó, ngoài cửa công ty vang lên tiếng gọi lớn: “Xin chào, đồ ăn giao đến!”

Bình Luận (0)
Comment