Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 202

Hành mà ‘chú Cá Cỏ’ ở tầng dưới tặng đúng là quá tuyệt.

Thân hành tươi non, là loại hành đỏ địa phương, củ hành màu tím đỏ, rễ trắng vẫn còn dính chút đất, trông không sạch sẽ lắm.

Nhưng sức sống của hành thì thật đáng kinh ngạc, ngay cả lúc rửa, Tiểu Phùng cũng không nỡ mạnh tay.

Nghĩ đến việc con trai muốn ăn cơm dầu hành, cô lại cảm thấy có chút xót xa: “Con hiểu chuyện quá, biết nhà mình không khá giả, chưa bao giờ đòi hỏi những món ăn đắt tiền.”

Nhưng hoàn cảnh gia đình là vậy, Tiểu Phùng cũng không thể chiều chuộng quá mức, chỉ cố gắng hết sức làm bữa cơm thật ngon để bù đắp cho con.

Cô lấy chiếc nồi đất trong nhà ra, vo sạch một hộp gạo, thêm chút dầu và muối trộn đều vào.

Sau đó, cô cất những loại rau giảm giá vừa mua từ siêu thị vào tủ lạnh, chỉ giữ lại hai bó hành kia.

Hai cân hành thực sự là không ít, cô cẩn thận lấy ra ba cây, phần còn lại bọc kỹ để vào ngăn mát. Rồi cắt phần củ trắng của hành, gói riêng lại, để dành ngày mai xào rau.

Tiếp đến, cô thái nhỏ những cọng hành xanh mướt thành từng khúc nhỏ – mùi hương độc đáo này khiến cô cảm thấy cay mắt ngay lúc cắt.

Tiểu Phùng bỗng thấy hơi thất vọng.

Vì cuộc sống khó khăn, mỗi ngày gói bánh bao, cô chỉ mua hành thường ở chợ.

Hành mà ‘chú Cá Cỏ’ cho, vừa nhìn đã biết là loại hảo hạng, mùi vị cũng thật khác biệt.

Cô thầm hạ quyết tâm: “Đợi khi khá hơn một chút, mỗi tuần cũng phải phung phí một lần, mua vài loại rau củ tươi ngon. Ít nhất, phải mua được loại hành như thế này! Hành mình mua có lẽ quá rẻ rồi.”

Tiểu Phùng làm việc nhà đã quen, động tác rất thuần thục. Lúc này, cô đặt nồi đất lên bếp để nấu cơm, đồng thời băm một ít gừng nhỏ, thêm chút muối và hành lá trộn đều.

Khi thấy cơm sắp chín, cô nhanh tay bắc chảo lên bếp, đun nóng dầu. Sau đó, cô đổ dầu nóng lên bát hành.

Ngay lập tức, mùi hành thơm nồng bùng lên trong không gian bếp nhỏ hẹp, lan tỏa khắp căn gác. Hương thơm chưa từng có ấy khiến cô sững người.

Cả Tiểu Thiên cũng không kiềm được mà chạy vào bếp, tay ôm bụng reo lên: “Mẹ ơi, thơm quá!”

Tiểu Phùng bừng tỉnh, vừa cười tươi trả lời con, vừa nhanh chóng đổ dầu hành vào cơm, rồi đậy nắp nồi lại để hấp hương. Cô hít một hơi sâu, nói:

“Tiểu Thiên, đây là hành của ông chú ở tầng dưới tặng. Mai con nhớ cảm ơn ông thay mẹ nhé.”

Tiểu Thiên gật đầu lia lịa, nhưng đôi mắt long lanh của cậu nhóc thì chẳng mấy chú ý đến cuộc trò chuyện, mà lại hỏi tiếp:

“Mẹ ơi, khi nào thì được ăn ạ?”

Cơm đã chín, giờ chỉ đang hấp hương hành vào. Tiểu Phùng ước chừng thời gian:



“Con dọn bàn ăn đi, sắp được rồi.”

Chiếc nồi đất dung tích một lít, cơm chín đầy nồi, trông thật ngon mắt.

Hành lá xanh tươi hơi cháy vàng hòa quyện với cơm trắng dẻo thơm. Vừa mở nắp, hương vị ngọt ngào của cơm và mùi hành độc đáo bùng nổ, kích thích tất cả các giác quan.

Bên dưới vang lên tiếng rầm rầm đóng mở cửa sổ.

Ở một góc nào đó mà Tiểu Phùng không biết, ‘chú Cá Cỏ’ đang ngồi trong phòng ăn với bát cơm và đĩa thức ăn thừa, nhưng mũi thì dí sát vào cửa sổ.

“Thơm quá.”

“Mùi hành này thật đậm đà.”

Ông bỗng nhớ đến hai cân hành tươi rói mà mình đã tặng, tổng cộng mất hơn trăm đồng.

Bây giờ nghĩ lại, nếu sớm biết về nhà sẽ bị mắng, thì cần gì phải tốn tiền mua rau?

Nhìn lại mâm cơm thừa trước mặt mình, ‘chú Cá Cỏ’ vừa đói vừa chẳng còn chút hứng ăn uống nào.

Bà vợ mới nãy còn giận dỗi giờ cũng tò mò đến bên cửa sổ, dù biết rõ ngoài kia chẳng nhìn thấy gì, nhưng vẫn vô thức liếc qua:

“Nhà ai nấu cơm mà thơm thế này? Giữa đêm khuya lại…”

Bà xoa bụng, không hiểu sao, dường như cũng cảm thấy hơi đói.

Nhưng khi nhìn xuống mâm cơm đơn giản mà ‘chú Cá Cỏ’ dùng lò vi sóng hâm nóng lại, bà ngay lập tức mất sạch khẩu vị.

Ngược lại, Tiểu Thiên và Tiểu Phùng mỗi người đã cầm lấy muỗng, “Ah u!” một miếng cơm hành thơm phức đã được nuốt chửng.

“(⊙o⊙) Wow!”

Tiểu Thiên tròn mắt reo lên: “Mẹ ơi, ngon quá! Ngày mai mình ăn tiếp được không?”

Dẫu đang thất vọng, Tiểu Phùng vẫn nhận ra, món cơm này tuyệt đối không phải do tay nghề nấu ăn của mình! Là nhờ hành của ông chú tầng dưới tốt quá! Không biết ông ấy mua ở đâu, nếu dùng loại hành này làm nhân bánh bao thì…

Thôi, thôi, những loại rau cao cấp thế này chắc chắn đắt đỏ, không hợp với người làm ăn buôn bán như mình.

Nhưng quả thật rất ngon, ăn thêm miếng nữa nào!

Càng ăn, Tiểu Thiên càng tha thiết muốn câu trả lời: “Mẹ, ngày mai mình ăn món này nữa được không? Ngon lắm!”

Tiểu Thiên vốn ngoan ngoãn, ít khi nài nỉ điều gì. Chỉ là cơm hành thôi, nếu là thứ khác đắt đỏ hơn, Tiểu Phùng cũng không nỡ từ chối.



Cô nghĩ ngợi một lát: “Sáng mai mẹ phải ra chợ, không có thời gian nấu cho con. Hay thế này, mẹ làm sẵn bánh cuốn hành, mai con mang theo ăn, được không?”

“Được ạ! Được ạ!”

Bữa sáng nhà họ vốn chỉ có bánh bao, nay đổi vị, làm sao Tiểu Thiên không vui cho được?

Hai mẹ con cúi đầu ăn, cả một nồi cơm đầy, hai cái bụng nhỏ bé lại vét sạch đến hạt cuối cùng.

Đến khi nuốt miếng cơm cuối vào bụng, Tiểu Thiên mới tiếc nuối đặt muỗng lại vào nồi đất.

Tiểu Phùng chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Con ăn no chưa?”

Tiểu Thiên xoa xoa cái bụng tròn nhỏ: “Mẹ ơi, chắc là con no rồi.”

No bụng, nhưng chưa no miệng.

Tiểu Phùng cũng thấy vậy.

Nhưng đêm khuya ăn cơm nhiều khó tiêu, cô đành kìm lại ý định nấu thêm.

Nhìn đồng hồ: “Bài tập làm xong chưa? Làm xong thì đi ngủ đi.”

Hương hành phi trong căn gác nhỏ dần tan, nhưng mấy nhà tầng dưới tối nay đều không hẹn mà thêm bữa khuya.

Ba giờ rưỡi sáng.

Tiểu Phùng lặng lẽ dậy, rửa mặt qua loa rồi bắt đầu nhào bột, cắt rau, nêm nhân.

Khối bột ủ sẵn nở xốp như tổ ong, mềm mại đúng độ. Tuy không giỏi làm nhân bánh, nhưng cô phát bột rất khéo, bánh bao luôn mềm mịn và có độ ngon hoàn hảo.

Người ta ăn bánh bao thường bỏ lớp vỏ, nhưng bánh của cô thì khác. Khách mua chủ yếu vì thích lớp vỏ thấm đẫm nước rau củ ấy.

Nhờ tài phát bột, bánh bao cô bán luôn được khen ngợi hơn cả.

Đến năm giờ sáng, gói bánh xong, cô nhìn thấy vẫn còn một khối bột lớn, bèn quay lại lấy hai cân hành hôm qua, rửa sạch, thái nhỏ.

Trộn hành với gia vị thập tam hương* và muối, đổ dầu nóng vào, sau đó phết đều lên bột đã cán mỏng, cuộn lại, cắt từng đoạn, rồi dùng đũa ấn nhẹ…

(*Thập tam hương là một gia vị nấu ăn nổi tiếng của Trung Quốc. Gia vị bao gồm thành phần: Hoa tiêu, hạt dổi, quế, hoa hồi, gừng, riềng, cam thảo,… tạo nên mùi vị cho các món xào, nấu thịt, nướng thịt, hầm,... Nhất là món tôm hùm đất nổi tiếng bên Trung cũng được nấu cùng với loại gia vị này)

Trong căn bếp yên tĩnh trên gác, tiếng máy hút khói ầm ầm vang lên.

Hương bánh bao quen thuộc một lần nữa lan tỏa, rồi nhanh chóng chuyển thành mùi hành phi đậm đà khó cưỡng.
Bình Luận (0)
Comment