Tiểu Phùng đi quanh chiếc xe bán tải, lưỡng lự mãi mà không quyết định được.
Tống Đàm thì hoàn toàn không để ý có người đang phân vân chỉ vì một nắm hành lá của mình. Hôm qua cô kiếm được không ít tiền, kế hoạch thu hút khách câu cá mang về thành quả tích cực, khiến cô đầy hứng khởi và tự tin.
Quả nhiên, sau khi các khách hàng tranh nhau mua, hàng hóa trong kho chỉ còn lại rất ít, một người bán rau ở gian bên mới tiến đến:
“Trời ạ! Ba lạng hành mà bán hai mươi đồng, tính ra hơn sáu mươi đồng một cân, còn đắt hơn cả ngọn hương xuân nữa chứ!”
Hắn nhìn kỹ thêm:
“Sao cô không làm sạch hành trước khi bán chứ? Phần rễ trắng này còn dính chút đất, nặng cân thế kia!”
Tống Đàm cười tươi rói:
“Lấy một nắm chứ? Mỗi nắm hơn ba lạng đó.”
Người bán rau: “…”
“Lấy thì lấy!”
Hắn bực bội rút điện thoại ra chuyển khoản.
Quay sang nhìn thấy bó rau mùi và rau tía tô tươi rói, hắn do dự một chút rồi lại tiếp tục chuyển khoản:
“Cho tôi một bó tía tô, trưa nay tôi xào với đậu hũ chiên.”
Đã mua thì mua cho trọn, nghĩ vậy hắn lại chuyển thêm sáu mươi đồng, lấy cả tỏi tươi và rau mùi.
Tổng cộng một trăm hai mươi đồng, mà gom lại chỉ vừa một túi nhỏ nhẹ hều. Người bán rau nhăn mặt:
“Cả túi rau này không đủ xào một đĩa nữa.”
Có lẽ vì lý do đó, hôm nay rau bán hơi chậm hơn một chút.
Lúc này, một giọng nói ngượng ngùng vang lên:
“Đừng mang xào ngay, lãng phí lắm. Hành lá có thể phi lấy mỡ hành trộn mì, mỗi lần chỉ cần một hai cọng, vị hành cực kỳ thơm. Rau mùi cũng có thể làm nước chấm, ăn kèm với bò luộc rất ngon.”
Người bán rau quay lại, thấy một phụ nữ trẻ có làn da trắng mịn, đang đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh nhìn chiếc xe bán tải của Tống Đàm, trông có vẻ hơi ngại ngùng.
Mắt Tống Đàm sáng rực:
“Được đó! Cô sống tiết kiệm ghê nha! Mau nói tôi nghe thêm cách nào nữa để tiết kiệm rau, tôi đăng lên nhóm.”
Ba lạng hai mươi đồng thì sao? Cũng đâu phải đắt lắm, chẳng lẽ vì đây không phải món rau chính mà không mua?
Sáng nay tình hình buôn bán không được như mong đợi, Tống Đàm cảm thấy thất vọng.
Tiểu Phùng chần chừ hơn nửa tiếng, thấy rau gần bán hết mới không nhịn được, lên tiếng.
Thấy cô bán rau cười rất thân thiện, sự lo lắng trong lòng Tiểu Phùng giảm đi ít nhiều. Lúc này cô hỏi:
“Rau này là nhà cô tự trồng sao?”
“Đúng rồi.”
“Nhà cô trồng nhiều không? Mỗi ngày đều mang ra chợ bán à?”
Tống Đàm lắc đầu:
“Cũng chỉ có mấy mẫu ruộng thôi. Có khi mang ra bán, có khi không, không cố định.”
Ngọn lửa nhiệt huyết vừa được nhóm lên trong lòng Tiểu Phùng, thoắt cái đã bị dội tắt hơn một nửa.
Cô đã do dự rất lâu mới quyết định chuyển hướng sự nghiệp sang làm bánh cuộn hành, nếu cần, bỏ bớt hành lá, tăng giá bán, chắc cũng không thành vấn đề. Ngày nay, mọi người ăn uống đều khó tính, chỉ cần ngon miệng, giá cả cao một chút vẫn có người mua.
Nhưng việc bán rau lại quá bấp bênh, nếu phụ thuộc vào rau để làm bánh, không thể hôm ngon hôm dở, nếu không sẽ mất uy tín.
Thế nhưng, sức hấp dẫn của bánh cuộn hành sáng nay, cô đã chứng kiến tận mắt, nên thật không nỡ từ bỏ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô hỏi:
“Có giá sỉ không?”
Tống Đàm còn chưa trả lời, người bán rau bên cạnh đã chán nản xen vào:
“Cô em à, nhìn tôi đây, tôi bán rau ngay bên cạnh nhà cô ấy! Nếu có giá sỉ, tôi còn ngồi bám lấy cái sạp rau nhỏ này làm gì? Tôi đã sớm phất lên rồi.”
Tiểu Phùng nhìn sang Tống Đàm, thấy cô khẽ gật đầu với mình.
Trong lòng cô bỗng dưng ỉu xìu.
Cô biết mình nên rời đi, nhưng đôi chân lại không cách nào nhấc lên nổi. Cô nghĩ đến Tiểu Thiên, con trai cô. Thằng bé mới học tiểu học, mà cô đã thấy cuộc sống túng thiếu như vậy rồi. Đến khi lên cấp hai, cấp ba, hoặc vào đại học thì phải làm sao đây?
Càng lớn tuổi, việc cô có thể làm càng ít đi. Kỹ năng làm bánh bao mãi vẫn chẳng tiến bộ, mà làm công việc khác lại không thể lo được cho con.
Cô cắn răng, quyết định thử một lần:
“Được rồi, còn bao nhiêu hành lá trong giỏ? Tôi lấy hết.”
Cô lại hỏi:
“Ngày mai cô còn bán không? Có thể đặt trước không?”
Người bán rau bên cạnh cũng phải ngạc nhiên:
“Cô em, trong giỏ này còn hơn hai mươi bó, cộng lại cũng sáu bảy cân đấy!”
Tiểu Phùng không giấu giếm, thẳng thắn:
“Tôi định mang về làm bánh cuộn hành. Một lạng bột cần khoảng năm, sáu cọng hành, giảm bớt một chút là đủ làm một lồng bánh. Hành khi nào nhiều thì rửa sạch, để ráo nước, thái nhỏ rồi bỏ vào túi bảo quản, đem đông lạnh. Khi nào dùng chỉ cần lấy ra, trừ việc không thể phi dầu, còn lại hương vị không thay đổi bao nhiêu.”
“Nếu không thì làm bánh cuộn hành xong đem đông lạnh luôn cũng được, nhưng tủ đông nhà tôi nhỏ quá, nên vẫn ưu tiên ăn tươi.”
Cô tính toán rất cẩn thận:
“Tích lũy dần dần, lúc không có hành thì mang ra dùng, vừa đủ. Cùng lắm khi không còn gì nữa thì chuyển sang bán bánh bao. Người ta vẫn khen bánh bao nhà tôi ngon.”
Tiểu Phùng nói đến đây, lòng tự nhủ phải từ bỏ bán bánh bao. Cô tự biết mình không có năng khiếu làm nhân bánh. Dù đã bán một thời gian, phản hồi chỉ ở mức trung bình. Đối với một người yêu nấu ăn như cô, điều này thật sự khiến cô nản lòng.
Hiện tại, cô đã có ý tưởng sơ bộ, mạnh dạn thử sức.
Làm sao để vừa tiết kiệm tiền, vừa ăn ngon lại tươi mới, cô đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ trong thoáng chốc quay người lại, cô thậm chí đã quyết định tăng giá bánh cuộn hành lên ba đồng một cái.
Người bán rau vẫn trợn mắt há mồm:
“Cô em à, cô thật là thẳng thắn. Tôi đâu có định hỏi kỹ vậy…”
Tiểu Phùng mím môi cười:
“Cũng không giấu được đâu. Rau nhà cô ấy ai từng ăn đều biết ngon. Nhưng bột của tôi nở đều, họ không bằng được.”
Có lẽ nhờ sự ủng hộ nhiệt tình của hàng xóm sáng nay, cô lấy lại được sự tự tin. Hoặc cũng có thể hương vị bánh cuộn hành ngon lành đã giúp cô thêm phấn khởi.
Giờ phút này, Tiểu Phùng nói chuyện đầy tự tin, tràn trề nhiệt huyết khởi nghiệp.
Tống Đàm cũng rất bất ngờ.
Cô đã bán rau ở chợ này lâu rồi, không ít lần có các nhà hàng đến hỏi thăm, nhưng nghe không sản xuất quy mô, lại không có giá sỉ, cuối cùng đều bỏ đi.
Thật ra, chỉ có khách hàng từ Trúc Thành (mẹ của thầy Tần đấy mọi người – lời Editor) là người có bản lĩnh nhất, đến cả cỏ đậu tím cũng dám đặt cả nghìn cân.
Nhưng tính kỹ, Tiểu Phùng mới là người mua sỉ đầu tiên tại địa phương này.
Nghĩ vậy, ánh mắt Tống Đàm thêm phần trân trọng, khiến Tiểu Phùng thoáng ngẩn ngơ. Cô cảm thấy ánh nhìn của cô gái trẻ trước mặt có chút kỳ lạ.
Sau đó, Tống Đàm cười, nói:
“Chỉ bán bánh cuộn hành, có phải hơi đơn điệu không? Cô có bán thêm đồ ngọt không? Chè tuyết nhĩ thì sao?”