Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 220

Lúc này đây.

Tống Đàm tỉnh táo, còn cả gia đình nửa tỉnh nửa say, đứng bên cạnh chuồng lợn, cùng nhau làm phép tính cộng trừ trong phạm vi mười. Mỗi người đếm ít nhất ba lần.

Nhưng, vẫn chỉ có bảy con lợn.

Đại Vương lặng lẽ ngồi trong bụi cây bên cạnh, dáng vẻ hiên ngang, đường nét thanh thoát, lông trước n.g.ự.c bóng mượt, đôi mắt như phát sáng.

Nếu cài thêm một bông hoa đỏ lớn, dáng điệu nhận giải của những chú c.h.ó công huân chắc chắn sẽ được thể hiện trọn vẹn trên nó.

Nhưng đó là c.h.ó công huân, còn Đại Vương lại là một "tay trộm" chính hiệu!

Tranh thủ lúc Trương sư phụ còn chưa nhìn thấy Đại Vương, Tống Đàm lặng lẽ bước tới, ôm lấy cổ nó.

“Bảo bối, nói thật xem, ngày nào mày cũng đi ăn trộm như thế này, lợn rừng người ta có đồng ý không?”

“Gâu!”

“Ý mày là sao đây? Có đồng ý hay không, tao cũng không thể chỉ nghe mỗi lời mày nói.”

“Lỡ như con lợn rừng ấy dẫn cả đàn đến, đào tung vườn rau, rừng cây của tao, thì ai chịu trách nhiệm hả?”

“Gâu!”



“Nhìn mày mà xem, mày có gánh nổi trách nhiệm này không? Hiện tại mày vẫn phải dựa vào tao nuôi đấy. Mày có biết thức ăn c.h.ó gần hết rồi không?”

“Gâu!”

Sau một hồi "đàm phán" không kết quả, Tống Đàm suy nghĩ một lúc rồi hạ giọng. “Mày trộm được hai con, tết tao cho mày hai miếng t.hịt ngon. Nhưng có một điều kiện, nếu lợn rừng nhà chúng nó tìm tới đây, mày phải nghĩ cách giữ chân chúng lại.”

Cô lại dặn thêm: “Tốt nhất là giữ chúng sống, nuôi một thời gian cho t.hịt ngon, chứ lợn rừng hôi mùi, tao đoán mày cũng chẳng muốn ăn.”

“Gâu.”

Đại Vương chỉnh lại hai chân trước, lồng n.g.ự.c căng phồng thêm một chút. Tống Đàm nhìn nó, cảm thấy lời hứa vừa rồi có vẻ hơi “ảo”, bèn quyết định cho Đại Vương một thứ thực tế hơn.

“Thế này đi, mày đẹp trai thế này, lần sau tao lên phố mua cho mày một cái khăn quàng đỏ!”

Lúc này, Ngô Lan và bà thím Bảy cười tươi rói đi tới. Hai bàn tay thô ráp nhưng đầy yêu thương vuốt ve đầu Đại Vương, ánh mắt nhìn nó chẳng khác gì nhìn một báu vật.

“Tôi nói rồi, Đại Vương ăn nhiều như thế chắc chắn là có ích! Đây này, chưa thấy làm vệ sĩ, mà đã mang tài lộc về rồi. Bảo sao người ta bảo nuôi c.h.ó phát tài!”

“Tốt lắm, Đại Vương!”

Ngôn Lan mê mẩn kiểu c.h.ó giản dị như Đại Vương, liền hứa ngay: “Trước kia mẹ có cái áo hoa đỏ, giờ già rồi không mặc nữa. Tối nay về meh tháo ra, làm cái khăn quàng cho Đại Vương của chúng ta!”



“Đại Vương nhà mình đẹp trai thế này, để ta may thêm viền hoa nữa nhé!”

Đại Vương nửa khép nửa mở đôi mắt, lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong những lời khen ngợi đầy cảm xúc nhưng thiếu kỹ thuật ấy. Chỉ có Tống Đàm nhớ ra cái áo hoa đỏ của Ngô Lan, bèn cố gắng thuyết phục lần cuối:

“Cái đó không đắt, để con đi mua một cái được không ạ…”

“Mua gì mà mua?” Ngô Lan kiên quyết từ chối.

“Khăn quàng trên TV cũng chỉ thế thôi. Đợi đến mùa đông, Mẹ còn có thể đan khăn len cho nó nữa.”

Vừa nói bà vừa vuốt ve bộ lông mượt mà của Đại Vương, rồi hứa hẹn: “Mẹ sẽ làm dây dài, rồi thắt nơ bướm phía sau cổ cho nó!”

Đuôi của Đại Vương vẫy lia lịa, không giấu nổi sự vui mừng.

“Thế thì không được!” Tống Đàm vội vàng từ chối. “Nó chạy trong núi, thắt nơ bướm dễ mắc kẹt lắm.”

Nhưng Đại Vương lại không chịu, “Gâu gâu gâu!”

Cả bước chân cũng nhún nhảy lên.

Tiếng sủa làm Ngô Lan phấn khởi hẳn.

“Thấy chưa, mẹ đã bảo Đại Vương thích kiểu này mà!”
Bình Luận (0)
Comment