Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 47

“Cửa hàng ngũ kim, đáng ghét thật!”

Kiều Kiều bực bội leo lên xe.

Tống Đàm cười xoa đầu cậu: “Ngoan nào, chị cũng thấy họ không tử tế, sau này mình sẽ hạn chế đến đó.”

Kiều Kiều ấm ức sờ cái mã QR trước ngực, giọng đầy trách móc: “Họ không trả tiền.”

“Không sao, em thấy không, rau của mình ngon thế cơ mà, ăn rồi thế nào họ cũng muốn mua nữa. Lần tới, Kiều Kiều cố gắng bán rau nhanh một chút, chúng ta sẽ không bán cho họ nữa!”

Đây không phải dỗ dành trẻ con, mà là Tống Đàm thực sự nghĩ rằng với kiểu người như chị dâu họ, dù có cố ý giữ rau lại cho, chắc hẳn chị ta cũng sẽ khoe khoang khắp nơi rằng:

“Rau gì mà hai mươi đồng một cân chứ! Nếu không phải là ủng hộ người thân thì tôi chẳng nỡ bỏ ra số tiền đó!”

Huống chi, nhìn thái độ hôm nay của bác cả và mọi người, căn bản họ không tin rau này giá hai mươi một cân. Nếu họ mà quay lại mua, đông người nhìn vào chẳng phải càng bẽ mặt sao...

Hừm, nghĩ tới cũng thấy hơi vui.

Tống Đàm tự trách mình không giữ vững đạo tâm, trong khi Kiều Kiều đã vui vẻ cười tít mắt: “Đúng rồi! Không bán! Không cho họ ăn!”

Rồi đôi mắt đen láy nhìn chị: “Chúng ta về nhà à?”

Tống Đàm định thần lại: “Chúng ta đã mang rau cho bác cả, cũng phải mang cho cô hai, đúng không? Phải công bằng mà.”

Kiều Kiều nhăn mặt: “Cô hai, hơi xấu tính.”

Quay lại nhìn cái giỏ nhỏ trên ghế sau, cậu nhóc băn khoăn: “Nhưng nếu là cô hai thì còn tốt hơn là cửa hàng ngũ kim.”

---

Cô hai của Tống Đàm, Tống Hồng Mai, vào những năm 80 đã rời thôn quê về làm dâu một gia đình thành thị. Ngoài nhan sắc, chồng bà còn chọn bà vì tính cần cù tề gia của bà.

Quả thực, bà đảm đang thật sự, lại biết vun vén gia đình. Chỉ dựa vào hai vợ chồng, một người bán đồ ăn sáng, một người đi làm, mà bà có thể dành dụm cho đứa con độc nhất một căn hộ rộng ở trung tâm thành phố, đủ biết bà khéo lo thế nào!

Dù vậy, hai ông bà vẫn ở trong khu nhà tập thể cũ kỹ.

Chiếc xe bán tải nhỏ của Tống Đàm đậu gọn trong một góc sân tập thể, tránh được nguy cơ bị phạt. Vừa xuống xe với Kiều Kiều, cô đã nghe ai đó bên cạnh hỏi với vẻ ngờ ngợ: “Các cháu... là người thân của Hồng Mai phải không?”

Tống Đàm ngạc nhiên, rồi nhận ra mấy bác gái – có lẽ cũng vừa đi chợ về, tay xách túi nhựa, lấp ló vài nhánh hành, tỏi và rau xanh bên trong.

Cô gật đầu: “Vâng, cô cháu tên là Tống Hồng Mai. Nhà trồng được chút rau, cháu mang cho cô ấy để ăn tươi ngon hơn.”

Mấy bác nghe vậy liền cười rộ lên: “Nhớ rồi, tết vừa rồi cô bác cũng để ý đấy – tự hỏi không biết con cái nhà ai, sao cả hai chị em đều xinh thế! Hỏi ra mới biết là cháu của Hồng Mai!”



Chủ yếu là khu tập thể này không có chuyện gì giấu được. Ai cũng biết Hồng Mai có một cậu cháu khôi ngô mà hơi ngốc, ai cũng rõ.

Kiều Kiều trông như người lớn, nhưng ánh mắt lại ngây thơ, và đặc biệt là trên mặt cậu còn dán một miếng dán hình con heo hồng!

Mấy bác lại nhìn vào giỏ rau: “Ôi trời, rau gì mà tươi thế này... Hồng Mai thật sướng, có cháu trai cháu gái xinh xắn thế này. Này cháu, có bạn trai chưa?”

Tống Đàm:...

Sau khi xã giao vài vòng, cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự nhiệt tình của các bác. Khi đến trước cửa khu tập thể, cô vẫn nghe các bác nói với nhau:

“Cháu trai, cháu gái của Hồng Mai đẹp thật đấy.”

“Nhìn là biết tháo vát rồi, xem nào, đến thăm cô còn mang cả giỏ rau đến…”

“Ôi chị nói gì vậy? ‘Ăn không hết mặc không hết, tính toán sẽ nghèo suốt đời’, Hồng Mai đúng là keo thật, nhưng người cũng tốt lắm, hai vợ chồng chăm chỉ…”

Đi trong hành lang, Tống Đàm không khỏi bật cười.

Xem ra danh tiếng keo kiệt của bà đã nổi lắm rồi!

---

Cô hai Tống Hồng Mai vừa mới đi chợ về.

Bà có một xe đẩy bánh nhỏ bán quanh khu tập thể, đã bán bánh suốt hai mươi năm, không thể nói nổi tiếng xa gần, nhưng ai cũng quen.

Xe bánh đến mười giờ thì thu dọn, chậm rãi đến chợ vào lúc mười một giờ mua rau, quản lý thời gian chuẩn xác đến từng giây!

Quan trọng là, lúc mười một giờ, chợ cũng đã vãn, rau còn lại hoặc là rẻ bán tháo, hoặc không còn tươi. Cô hai liền xông vào như vũ bão, dọn sạch sẽ một phen, nhất định ép giá xuống mức thấp nhất!

Nếu ép không được thì bà không mua.

Không đi nhặt lá rau héo mỗi ngày, đó đã là sự xa xỉ và thể diện cuối cùng của cô hai rồi.

Giờ đã mười một rưỡi, một số nhà có lẽ đã nấu cơm xong, nhưng nhà cô hai thì chắc chắn chưa.

Tống Đàm gõ cửa.

Dượng hai còn hai năm nữa mới về hưu, con trai cũng đang đi làm. Cô hai mở cửa, ngạc nhiên thốt lên:

“Đàm Đàm? Sao cháu lại đến? Không phải đi làm à? Trời ơi, đừng có xin nghỉ, mất lương uổng lắm!”

Quay sang gọi Kiều Kiều: “Cháu trai của cô càng lớn càng đẹp ra đấy, nào, vào nhà, cô lấy bánh quy cho.”

Quả nhiên, cô hai lấy bánh quy, hai gói bánh gạo nướng, mỗi đứa một gói.



Tống Đàm vừa thấy buồn cười vừa cảm động, đúng là tấm lòng thành nhất của cô hai!

Kiều Kiều đã thành thục mở gói bánh, vừa mở vừa nói: “Cô hai, bọn cháu mang rau đến cho cô đây.”

Cô hai liếc vào, thấy trong giỏ có đến năm bó cỏ đậu tím, chẳng những không chê mà còn vui mừng hết sức:

“Ôi trời! Rau tươi thế này, bữa trưa nay có rau rồi, để dành không xào ngay! Để tối nấu một bữa, mai ăn hai bữa trưa tối nữa, ba ngày khỏi phải mua rau, cô chỉ cần nấu thêm món t.hịt là xong!”

Cô hai vui mừng khôn xiết, liền sắp xếp kế hoạch xài rau ngay lập tức.

Sắp xếp xong bà mới nhớ ra: “Đàm Đàm, trưa nay ở lại ăn cơm không? Nếu ở lại cô xào rau ngay.”

Tống Đàm liền trấn an bà: “Không ạ, cô ơi, mẹ cháu còn ở nhà đợi cơm, cháu chỉ muốn hỏi cô xem có biết ai bán vịt con không? Định nuôi ít vịt ở quê.”

Tống Hồng Mai nghĩ ngợi: “Có đấy, cháu chờ cô một chút, cũng gần đây thôi, để cô đưa đi!”

“Nhưng cô còn chưa nấu cơm…”

“Không sao, gần lắm, cô đưa đi! Các cháu trẻ mua đồ toàn không trả giá, để cô đi mặc cả giúp!”

Nói rồi bà đổi giày, lấy chìa khóa chuẩn bị đi ngay.

Tống Đàm:...

Thật là nhanh như chớp, đến nỗi Kiều Kiều còn chưa ăn hết một miếng bánh gạo.

Nhưng cô hai nói thật, gần lắm.

Ra khỏi sân tập thể, rẽ vào con hẻm, xuyên qua cánh cổng sắt trông có vẻ khóa nhưng thực ra không khóa, rồi vào một ngõ nhỏ, cuối cùng đến một khu sân cũ thấp lè tè.

Cô hai gõ cửa một nhà:

“Lão Trương này, ông còn vịt con không?”

“Ở cổng trường bán sỉ thì tôi không bán đâu nhé! Tôi không có bán vịt cảnh đâu!” từ trong nhà một người đàn ông lớn tiếng vọng ra.

Cô hai đã bắt đầu mất kiên nhẫn:

 “Lúc nào tôi mang ai đi mua vịt cảnh à? Nhanh lên, tôi đưa người thân đến mua, ông nói giá phải chăng vào, đừng hét giá tào lao mất thời gian của tôi. Tôi mua xong còn về nấu cơm…”

Người đàn ông mở cửa, vẻ mặt đầy ấm ức: “Chị, có khi tôi còn mong chị không mua hàng của tôi.”

 
Bình Luận (0)
Comment