Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 240

"Ăn ngon không?" Trần Nhị Lang hỏi.
"Mùi vị thế nào? Ngài đã quen chưa?"
Đại thúc từ mép bát liếc hắn một cái, nhưng lại không nói gì,
sau khi xì xụp ăn xong một bát mì lớn thì mới lau miệng, đưa bát
đũa trả lại rồi mới mở miệng nói: "Đây là lần đầu tiên làm ăn
sao?"
Trần Nhị Lang cười nói: "Ngài thấy sao."
Đại thúc thở dài một tiếng rồi nói: "Nhìn các người lo lắng thế
này là biết, bởi vì ta ăn có một mình mà có đến tận tám con mắt
nhìn chằm chằm vào ta."
Mấy người mỉm cười.
Đại thúc lại nói: "Mùi vị không tệ, sợi mì nhào kỹ lắm, yên tâm
đi."
Sau khi nghe được vị đại thúc này nói như vậy, mấy người
cùng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Trần Đại Lang, tiếng thở ra
quá rõ ràng, khiến vị đại thúc chỉ vào hắn nói: "Ta nói này, ngươi,
ngươi có khuôn mặt dịu dàng, cao lại to con, nói cũng không dám
nói."
Trần Đại Lang xấu hổ đến mức không biết giấu mặt ở đâu, chỉ
có thể nói: "Vâng, vâng, ngài nói rất đúng."
Thân là huynh đệ của hắn, Trần Nhị Lang thấy vậy thì cũng
cười ha hả rồi nói: "Đại ca ta là tên ít nói, không giống như ta,
nhưng hắn làm việc lại rất kiên định, một là một, hai là hai, là
người có trách nhiệm và thực tế. Bát mì mà ngài vừa mới ăn đó,
có phải không bị sượng không? Bởi vì cái này là do đại ca nhào
đấy!
Đại thúc nói: "Không phải ngươi vừa nói, cái này là do đại tẩu
của ngươi nhào sao?"
Trần Nhị Lang cười nói: "Bọn họ là phu thê, ai nhào cũng giống
nhau thôi? Phu thê nhất thể, đúng không?"
Không ngờ hắn lại lưu manh như vậy, đại thúc chỉ vào người
hắn rồi cười nói: "Mồm mép này của ngươi giống thương gia rồi
đấy."
Trần Nhị Lang thích nhất là được nói chuyện phiếm với mọi
người, cho nên sau khi nhìn thấy vị đại thúc này sẵn sàng mở lời
như vậy thì hắn liền nói đùa: "Ta à? Một kẻ xảo quyệt như ta đó
mà, miếng thịt mà ngài vừa ăn, ngài có biết tại sao nó lại được
thái mỏng như vậy không? Chủ ý là ta ra đấy!"
Sau khi vị đại thúc này nghe xong liền rút ra một cây sài,
muốn đánh hắn: "Được đấy, tiểu tử ngươi!"
Sau khi nháo loạn một hồi như vậy, a bà đang mua đồ ăn ở
bên cạnh cũng mở miệng nói: "Cho ta một bát nữa. Ta muốn một
bát nhỏ, không cần thịt."
"Được." Trần Nhị Lang tay chân lanh lẹ, lấy một bát mì nhỏ từ
bảng xe, sau đó liếc nhìn Tiền Bích Hà một cái. Tiền Bích Hà cầm
thìa, múc canh vào bát, nhẹ giọng nói: "Gặp nhau là duyên, bát
này chỉ tính tiền mì của ngài thôi."
Tiền mì là ba văn tiền. A bà cầm bát húp một ngụm canh,
trong đôi mắt đục dưới nếp nhăn của tuổi già lộ ra chút hài lòng.
Bởi vì vừa nãy bà nghe được, thứ này là canh được làm từ xương
lớn. Liên tiếp uống thêm mấy ngụm nữa rồi nói: "Ta lấy rau đổi
cho các ngươi, được không?"
Trần Nhị Lang sững người một lúc.
Những người khác cũng ngây ngẩn cả người, Trần Đại Lang
theo bản năng đi nhìn đồ ăn trên quầy hàng của a bà.
Bắp cải đông lạnh, củ cải và đậu Hà Lan không ở trong tình
trạng tốt, nhưng chúng đáng đồng tiền bát gạo. Chỉ là điều này
không tốt lắm, bởi vì ngay cả thịt cũng tặng cho người ta, chỉ là
để khởi đầu thuận lợi, thuận lợi mà làm.
"Không được sao." Tiền Bích Hà vẫn nói: "Nhà chúng ta cũng
có những món ăn này."
A bà không nhanh không chậm mà ăn mì, cuối cùng cũng ăn
xong, ngay cả một giọt canh cũng không để thừa, rồi mới nói:
"Vậy các ngươi từ từ đợi đi, khi nào ta bán hết đưa tiền cho các
người."
Tổng cộng có ba văn tiền, còn tặng không ba miếng thịt, a bà
này ... Trần Nhị Lang lúc đó cảm thấy có chút lo lắng, cho rằng a
bà này cậy già lên mặt, nhưng Tiền Bích Hà đã ngăn hắn lại, nhỏ
giọng nói: "Dĩ hoà vi quý đi." Sau đó hắn nhìn A bà, vẫn là ôn tồn
nói: "Được, chúng ta chờ ngài."

Bình Luận (0)
Comment