Mắt cong lên, Trần Bảo Âm gật đầu: "Được rồi, chiều nay,
ngươi tiếp tục đến lớp đi."
Một tú tài lớn như vậy giảng bài cho bọn nhỏ tất nhiên sẽ
không bỏ lỡ học sinh. Hắn đồng ý, Trần Bảo Âm cũng mong còn
không được – – dù sao lương bổng vẫn là của nàng, không cần
chia cho hắn.
"Đa tạ Trần tiên sinh thành toàn." Cố Đình Viễn lộ vẻ vui
mừng, dường như có thể dạy học cho bọn nhỏ thì hắn thật sự rất
vui, cuối cùng vái chào.
Trần Bảo Âm nhìn thấy, không nhịn được cong khóe môi, ở
trong lòng hừ nhẹ một tiếng. Người này, thật sự không phải là
người tốt. Thật tệ khi được nịnh nọt như thế này. Làm mù một
gương mặt trung thực.
Nàng bĩu môi, quay lại rồi nhẹ nhàng bước đi.
Buổi chiều, Trần Bảo Âm đưa Lan Lan và Kim Lai đến trường
học, nói với bọn nhỏ buổi chiều vẫn là Cố tiên sinh giảng bài rồi
lập tức công khai chuồn mất.
Một đường nhẹ nhàng đi tới đầu phía bắc thôn, trước hai gian
nhà tranh, cuối cùng nàng cũng có chút ngượng ngùng, mím môi,
gọi: "Cố tỷ tỷ?"
"Là Bảo Âm tới rồi sao?" Cố Thư Dung đi ra từ trong phòng,
khuôn mặt vui mừng, vẫy vẫy nói: "Vào đi, mau vào đi."
Trần Bảo Âm hơi ngượng ngùng đi vào phòng rồi ngồi xuống.
"Tỷ ở nhà buồn bực, cũng may có muội đến nói chuyện với
tỷ." Cố Thư Dung cực kỳ vui mừng, vừa lải nhải vừa bưng táo đỏ
sữa bò đã nấu xong lên, mỗi người một bát.
"Cố tỷ tỷ khách sáo rồi." Trần Bảo Âm nói.
Cố Thư Dung nói: "Không phải khách sáo, tỷ thật sự rất vui vì
muội đến nói chuyện với tỷ. Bảo Âm, muội là một cô nương tốt,
tấm lòng cũng rất tốt."
Điều này làm cho Trần Bảo Âm không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc
Cố Đình Viễn đã nói gì với Cố Thư Dung?
"Không biết muội có thích không." Cố Thư Dung nói: "Lý gia
trang có người muốn viết thư cho gia đình, cầu đến chỗ A Viễn. A
Viễn không cần tiền của hắn, người nọ đã đưa cho chúng ta một
thùng sữa bò nhỏ. Có người không thích hương vị này, cảm thấy
tanh nồng, tỷ đã thêm một ít mật ong và hoa nhài, không biết có
thể tốt hơn chút không. Muội nếm thử đi, được chứ?"
Ánh mắt Cố Thư Dung nóng bỏng, nhìn qua cực kỳ nhiệt tình.
Nàng ấy thật sự buồn chán đến chết, vốn thường xuyên đến
Trần gia, nhưng thời gian này Trần gia rất bận rộn nên nàng ấy
đã không tiện quấy rầy. Nhà người khác thì Cố Thư Dung không
quen, hơn nữa chuyện làm mai đã bị nói ra những lời ngông
cuồng, không ít người bàn tán ở sau lưng nàng ấy, nàng ấy cũng
không thích đi.
Tuy rằng trong nhà có nuôi một con chó nhưng chó con có thể
nói chuyện không? Ở không mấy ngày, nàng ấy buồn bực không
chịu nổi nên đã phàn nàn với đệ đệ. Đệ đệ nàng ấy nói, nàng ấy
nấu một số đồ ăn, hắn mời Trần tiểu thư đến làm bạn với nàng
ấy.
Cố Thư Dung không biết làm gì cho thích hợp, Cố Đình Viễn
lập tức nói, trong nhà không phải có sữa bò, có thể dùng sữa bò
nấu với táo đỏ, nóng hổi, ngọt ngào, cô nương gia hẳn là sẽ
thích. Vì vậy Cố Thư Dung mới nấu cái này.
"Ngon quá." Trần Bảo Âm uống một ngụm, ánh mắt lập tức
sáng lên. Hương thơm của mật ong, mùi thơm ngọt ngào của táo
đỏ, hương thơm của hoa nhài, thực sự là đầy hương vị ngọt
ngào!
Cố Thư Dung rất vui mừng, nói: "Muội thích là được rồi."
Trong khi đó.
Trong học đường ở cửa thôn, Cố Đình Viễn đang kể lại quá
trình khoa cử cho bọn nhỏ, từ thi đồng đến thi hương, rồi đến thi
hội và thi đình, nói rõ thi ở nơi nào, thi cái gì, phải trải qua bao
nhiêu cửa ải mới có thể đi tới thi đình để được đến một bước gặp
mặt Thánh Thượng.
Bọn nhỏ nghe rất kỳ vọng, không chút sợ hãi, ảo tưởng rằng
mình một mạch xông qua các cửa ải, cuối cùng đi tới điện Kim
Loan, được Hoàng Thượng ưu ái có thừa, mặc quan bào, phong
quang vô hạn.