"Hôm nay là trùng hợp, không phải ngày nào cũng có thể kiếm
được nhiều như vậy." Đỗ Kim Hoa lấy lại tinh thần trước sau đó
cố gắng nghiêm mặt nói: "Nếu không có hai cái móng giò thì
cũng không kiếm được nhiều như vậy."
"Vậy cũng được hơn 200 văn tiền." Trần Nhị Lang nhanh mồm
nhanh miệng nói.
Hơn 200 văn tiền, có ai không biết đủ chứ? Hả? Có ai không?
Đỗ Kim Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu rồi
kéo đồng tiền vào trong túi tiền.
Lúc này Trần Nhị Lang hít một ngụm nước bọt, hai mắt tỏa
sáng chà xát tay, nói: "Cách tết cũng chỉ có hai mươi ngày, tính
toán đầy đủ, chúng ta còn có thể làm nửa tháng nữa. Vậy, khi
nào thì chia tiền?"
Sắp đến cuối tháng rồi, chia trước một lần, hay là cuối năm
chia luôn một thể?
Để cho Trần Nhị Lang nói, hắn ước gì mỗi ngày đều được chia
tiền!
"Các con nghĩ thế nào?" Động tác kéo tiền của Đỗ Kim Hoa
dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía các nhi tử và nàng dâu
đang ngồi bên cạnh bàn.
Trần Đại Lang nói: "Làm thế nào cũng được."
Dù sao cũng sẽ không thiếu bọn họ, chia sớm chia muộn cũng
không khác nhau là mấy.
Trần Nhị Lang không nghĩ như vậy, hắn cảm thấy sớm đến tay
thì sớm vui vẻ! Thậm chí, còn có thể mua chút đồ cho Tôn Ngũ
Nương.
Lúc trước hắn muốn mua kem. bôi mặt cho Tôn Ngũ Nương,
kết quả tiền không đủ không mua được. Bây giờ Tôn Ngũ Nương
không cần kem bôi mặt nữa thì hắn có thể mua cho nàng cái
khác, ví dụ như một cái lược mới.
"Bây giờ chia thì sao?" Hắn lấy lòng nhìn về phía Đỗ Kim Hoa:
"Mẫu thân, được không?"
Đỗ Kim Hoa ghét bỏ nói: "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của
ngươi."
"Hì hì." Trần Nhị Lang cười ngây ngô.
Đỗ Kim Hoa ghét bỏ vỗ đầu hắn ra, nói: "Nếu đã như vậy, vậy
thì chia đi."
"Bảo Nha Nhi, thế nào?" Đỗ Kim Hoa nhìn về phía khuê nữ.
Trong nhà luôn luôn là Trần Bảo Âm ghi sổ sách, mỗi ngày
kiếm được bao nhiêu tiền, mỗi tháng tổng cộng bao nhiêu, đều là
ai kiếm được, kiếm như thế nào, nàng đều nhớ rõ ràng.
Sau khi chia tiền xong, phòng nào chia bao nhiêu, trong công
còn lại bao nhiêu nàng cũng nhớ rõ ràng.
"Tổng cộng chúng ta đã bán mì nước được 23 ngày, tổng cộng
kiếm được 3910 văn tiền." Trần Bảo Âm nhìn sổ sách, chậm rãi
nói: "Dựa theo quy củ trong nhà, mười lấy một, đại ca đại tẩu,
nhị ca nhị tẩu, tổng cộng có thể chia được 391 văn tiền."
Nói xong, nàng khép sổ sách lại, hỏi Đỗ Kim Hoa để lấy túi
tiền, đổ ra một đống tiền xu, rút ra 391 văn tiền, xếp thành một
đống.
"Tháng này, nhị ca đánh xe tám ngày, kiếm được 63 văn tiền,
mười lấy một, có thể được 6 văn tiền." Nàng lại phân ra sáu văn
tiền, một mình đặt ở một chỗ.
Số tiền còn lại, Trần Bảo Âm bỏ lại vào trong túi rồi trả lại túi
tiền cho Đỗ Kim Hoa.
"..." Trần Nhị Lang
Nhìn 6 văn tiền ít đáng thương kia, lại nhìn 391 văn tiền giống
như ngọn núi nhỏ, không nhịn được mà nuốt nước bọt. Đánh xe
và bán thức ăn cũng kém quá nhiều rồi!
Tôn Ngũ Nương cũng không nhịn được mở to hai mắt, vỗ
mạnh cánh tay Trần Nhị Lang một cái.
"Làm thế nào để chia 391 văn tiền này?" Trần Bảo Âm nói
xong, ánh mắt xẹt qua đại ca đại tẩu, rồi lại nhìn về phía nhị ca
nhị tẩu.
Trần Đại Lang không chút nghĩ ngợi liền nói: "Mỗi người một
nửa."
Dứt lời, Trần Nhị Lang cũng không hề suy nghĩ, nói: "Không
được!"
Thấy Trần Đại Lang nhìn qua, hắn vội vàng nói: "Đại ca, công
thức là đại tẩu điều phối, thịt là đại tẩu nấu, để chỉ là đánh xe
cho mọi người cộng thêm la hét, không dám cầm một nửa."
Cho hắn lấy một nửa, hắn đuối lý. Trần Đại Lang nhíu mày nói:
"Người một nhà, cần gì phải phân rõ như vậy?"
Những lời này rất thú vị, làm cho Trần Bảo Âm không nhịn
được nhướng mày, một tay nâng má, có chút hứng thú nhìn qua.
Chỉ nghe Trần Nhị Lang nghiêm mặt nói: "Đại ca, người xưa
nói thân huynh đệ tính sổ rõ ràng, một chính là một, hai chính là
hai, nên tính thế nào thì tính thế đó."