Cuộc Sống Mới Của Thiên Kim Hầu Phủ

Chương 257

Đại ca chăm lo cho hắn! Trần Nhị Lang có thể không vui sao?
Quyết định chờ mình kiếm được tiền cũng chăm sóc đại ca như
vậy.
Tôn Ngũ Nương đương nhiên càng vui mừng! Một đống này,
bắt mắt một cái liền so với ba bảy còn nhiều hơn! Nàng rất vui
mừng, mang theo tiền xu, liền nháy mắt với Trần Nhị Lang: "Đi
thôi, đi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đánh xe." Về nhà đếm
tiền thôi!
"Được, được." Trần Nhị Lang đứng lên, cười đến khóe miệng
nhếch đến bên tai: "Phụ thân, mẫu thân, Bảo Nha Nhi, đại ca đại
tẩu, chúng ta về phòng trước."
Đỗ Kim Hoa bĩu môi: "Về đi."
Tiền Bích Hà cũng đã cất tiền đi, đứng dậy nói: "Phụ thân,
mẫu thân, Bảo Nha Nhi, chúng ta cũng trở về phòng."
"Đi đi." Đỗ Kim Hoa nói.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai phu thê già và Trần Bảo
Âm.
"Tính phần của con đi" Đỗ Kim Hoa buông túi tiền đang nắm
chặt ra, một lần nữa đổ trở lại bàn, đá Trần Hữu Phúc: "Cầm dây
thừng tới đây."
Bà sẽ xâu số tiền này lại thành từng xâu một.
Trần Hữu Phúc đi lấy dây thừng, Trần Bảo Âm một lần nữa mở
sổ sách ra, nhìn lên sổ sách, cười nói: "Mẫu thân còn dám cho
con tiền sao? Không sợ con lại phá của ư?"
Lần trước nàng mua kem bôi mặt đã bị Đỗ Kim Hoa cằn nhằn
rất lâu, tức giận còn đánh nàng. Mặc dù cách một chiếc áo bông
dày đấm không đau.
"Con còn dám mua đồ lung tung thử xem!" Đỗ Kim Hoa hung
hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.
Trần Bảo Âm cười hì hì.
Trần Hữu Phúc cầm sợi dây thừng rồi đếm tiền cùng nương tử.
Hai người không đọc sách, không biết chữ, đếm cũng chỉ có
thể đếm đến mười. Đầu tiên là đếm ra 10 văn tiền rồi đặt thành
một đống, sau đó mười đống là 100 văn tiền, 10 cái 100 văn là 1
xâu.
Trần Bảo Âm tính ba phần của mình. Lúc trước đã nói, cho dù
trong nhà làm gì hãy buôn bán, mười lấy ba, là của nàng. 3910
văn tiền, lấy ba phần là 1173 văn tiền.
Nhị ca đánh xe 60 văn tiền, lấy ba phần là 20 văn tiền.
Tiền hạt dưa rang, bởi vì là Trần Hữu Phúc đang rang nên Trần
Bảo Âm sẽ không lấy.
Tổng cộng có 1193 văn tiền, nàng lấy ra 193 văn, sau đó chờ
Trần Hữu Phúc và Đỗ Kim Hoa đếm ra một xâu tiền rồi trực tiếp
cầm tới.
"Bụp!" Đỗ Kim Hoa đánh vào mu bàn tay nàng nói: "Con còn
lười! Tự đếm tiền đi!"
Hai phu thê già nửa ngày mới đếm ra được một xâu tiền, Trần
Bảo Âm lại có thể ngược cứ thế lấy đi. Đó là những gì mà con
người đã làm sao?
Trần Bảo Âm cười hì hì, còn rất có lý: "Lúc trước người lại
không cho con đếm."
Đỗ Kim Hoa tức giận lại muốn đánh nàng. Miệng này nói
nhiều, sao so với Trần Nhị Lang còn lợi hại hơn?
"Đừng tức giận, đừng tức giận, con đếm." Trần Bảo Âm lấy
lòng nói.
Nàng đếm nhanh, không lâu sau đó đã chia tiền thành một
đống. Mỗi một đống là một ngàn văn tiền, xâu lại với nhau thành
một xâu. Những cái khác là đồng tiền rải rác.
Đỗ Kim Hoa đứng dậy, đóng chặt cửa lại, lên chốt, sau đó đi
đến bên giường, nằm sấp xuống lấy bình tiền dưới gầm giường
ra.
Lúc bà bỏ tiền vào trong, đưa lưng về phía hai người, Trần Bảo
Âm liền cười: "Mẫu thân, người đoán xem con có biết trong nhà
có bao nhiêu tiền không?"
Động tác phóng tiền của Đỗ Kim Hoa dừng lại. Ngay sau đó,
tức giận nói: "Con biết." Sao nàng lại không biết chứ? Trên sổ
sách đều viết.
Đặt tiền vào, Đỗ Kim Hoa trở lại, hỏi: "Con nói cho ta biết, bây
giờ chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Trần Bảo Âm cũng không cần xem sổ sách lập tức nói: "Số
nguyên là 53 lượng, số tiền còn lại đại khái là 200 văn."
"Ôi chao." Đỗ Kim Hoa nhẹ nhàng nói, đấm ngực: "Nhiều như
vậy sao?"
Nó giống như một giấc mơ vậy.
Thật ra trong nhà vốn có bảy lượng, sau đó bên hầu phủ đưa
tới hai lần, Trần Bảo Âm chia ra, sắp xếp một số việc, dùng để
tiêu xài.

Bình Luận (0)
Comment